Thứ Tư, 31 tháng 8, 2022

đọc thêm (4) : Trần Vũ phỏng vấn Ban Mai "/ -- trích : tạp chí Hợp Lưu ( Mỹ )

 

THỨ BA, 14 THÁNG 2, 2017

Trần Vũ phỏng vấn Ban Mai:

"Trịnh Công Sơn/ Vết chân dã tràng

 nguồn: -- tạp chí Hợp Lưu ( Mỹ )

tựa chính'Phỏng vấn Ban Mai/
VẾT CHÂN DÃ TRÀNG 
CỦA NGƯỜI VIẾT TÙY BÚT'
hopluu.net/



                                                                           TrVũ phng vBan Mai:
                      'Trnh Công Sơn/ Vết chân dã tràng'

                                                                                                           TRẦN VŨ 
                              thực hiện


                                        Ban Mai  
                                                                 

                  TRỊ NH CÔNG SƠN/ Vết chân dã tràng


                 Trần Vũ   [ i.e. Lưu Linh Vũ 1962 -     ]
                             chủ bút tạp chí Hợp Lưu  (2003-2005]
                                                                                                                                                   (epaint by Phan Nguyên)

                                     
Trần Vũ:  Tập khảo luận 'Trịnh Công Sơn/ Vết chân dã tràng'; trước khi tái bản ở Hoa Kỳ (2011), đã được in trong nước; từng bị 'đình chỉ giấy phép phát hành'.  Chuyện gì đã xảy ra?  Có phải vì Ban Mai đã viết về nội chiến trong ca khúc 'Da vàng'?

Ban Mai:  Tập biên khảo 'Trịnh công Sơn/ Vết chân dã tràng' được Nxb Lao động in năm 2008.  Năm 2009, Ủy ban nhân dân tỉnh Bình định ra quyết định đình chỉ phát hành tác phẩm, trên địa bàn tỉnh -- với lý do: 'có nội dung phản ánh không khách quan, xuyên tạc sự thật lịch sử chiến tranh Việt nam, xúc phạm những trí thức + nhạc sĩ khác ...' 
 Tập sách này là sự tu chỉnh, bổ sung; từ luận án 'thạc sĩ chuyên ngành văn học Việt nam'; mà tôi đã bảo vệ [vào] năm 2006. Sau khi bảo vệ đề tài với số điểm tối đa, Hội đồng bảo vệ luận văn gợi ý, 'tôi nên viết lại thành sách để công bố'
  Đến tháng 10/2008, tập sách mới hoàn thành; và, đến tay bạn đọc.  Sau khi xuất bản tôi nhận được nhiều lời khích lệ của giới chuyên môn.  Tháng 11/ 2008; đã có buổi giới thiệu tập sách tại Trung tâm Văn hóa Đông Tây ở Hà nội; và, được nhiều báo chí trong nước đưa tin.  Khoảng cuối tháng 3/ 2009; có một bài viết của ông Nguyễn Hoàn gửi  trên web 'bàn tròn Văn nghệ của Hội Nhàvăn' -- bài viết tập trung phê phán chương IV, phần 'Trịnh công Sơn + Chiến tranh Việt nam'.  Cuối bài; người đọc đề nghị Cục Xuất bản thu hồi sách; nếu tôi không viết lại theo đúng quan điểm ông ta đưa ra.  Tháng 4/2009, Nguyễn Hoàn đăng lại bài này trên tạp chí Sông Hương -- sau đó, ngày 8 tháng 5- 2009; ông ấy lại tiếp tục đăng trên báo Nhân dân + tạp chí ban Tuyên giáo.   Đúng như anh nói, phần ca từ phản chiến mà tôi trích từ tập nhạc 'Ca khúc Da vàng/ Trịnh công Sơn', để phân tích chiến tranh Việt nam bị người đọc này lên án; khi tôi cho đây là một 'cuộc chiến tranh nội chiến'.
    Trong đó có những câu nhận định, như: "Cho đến ngày nay, quan điểm về tên gọi cuộc chiến vẫn là điều tranh cãi "/ Cái bi thảm nhất là ở chỗ: cùng là người Việt nam; nhưng người Việt lại bắn giết người Việt"... . Với quan này; tôi bị chỉ trích cho là 'xuyên tạc+ phi lịch sử'.  

Trên báo Nhân dân; ông ấy cho rằng cuốn sách 'phỉ báng xương máu của bao thế hệ cha anh đã ngã xuống tôi thắm nền hòa bình của đất Việt'.  Có lẽ, chính vì dư  luận của những bài báo đăng trên An ninh thế giới+ Nhân dânban Tuyên giáo [trung ương] của bạn đọc này -- nên UBND tỉnh Bình định ra quyết định đình chỉ phát hành sách trên địa bàn Bình định. 
 Tuy nhiên; sau đó nxb Lao động + Trung tâm văn hóa Đông Tây ở Hà nội đòi kiện UBND tỉnh Bình định; vì đã ra quyết định không đúng chức năng+ kiểu 'phép vua thua lệ làng'+ các báo chí trong nước, ngoài nước lên tiếng; nên mọi việc cuối cùng im lặng.  Sách vẫn phát hành bình thường trên toàn quốc. 

Trần Vũ:  Chức năng đầu tiên của một người viết, là 'ghi lại những suy nghĩ trung thực của mình'.  Ban Mai có tin như nhiều nhà văn quan niệm: vì thể hiện trong tiếng Việt, văn chương Việtnam không thể tách rời khỏi 'định mệnh dân tộc'.

Ban Mai:  Tôi nhớ có lần đọc ở đâu đó, hình như Buznik, thi sĩ Nga; ông đề cập việc một nhà thơ khi sáng tác không thể tách rời ngôn ngữ mẹ đẻ: "Thi nhân thuộc về thứ tiếng nào, thì nên dùng; và, cũng chỉ có thể dùng ngôn ngữ ấy để sáng tác" -- ông dẫn chứng Puskin từng dùng tiếng Pháp để làm thơ; và thất bại.  Buznik nói,
sau khi Liên xô giải thể; rất nhiều nhà văn Nga ra nước ngoài; nhưng sau đó, hầu hết đã trở về -- dầu phần lớn đã có quốc tịch nước ngoài: "Tôi nghĩ đó là vì một nhà văn không thể xa rời ngôn ngữ mẹ đẻ của mình; Puskin không thể sáng tác lâu dài trong môi trường ngôn ngữ khác, cũng không thể tìm được những cảm hứng sáng tạo".

   Trước ngày  30/4/1975, Trịnh công Sơn được các hãng thông tấn quốc tế mời ra nước ngoài; ông trả lời: "Việtnam là nơi duy nhất tôi có thể sống và sáng tác.  Ở nước ngoài; tôi không nghe ra tiếng nhạc trong đầu mình, tôi không thể nghe được câu thơ tôi viết ra.  Tôi thích đi nước ngoài; nhưng nếu ở lâu, tôi sẽ khô cạn và chết mất.  Hơi ấm của dân tộc Việtnam giống như nước cần thiết cho hoa vậy." 

 Tôi dẫn chứng 2 trường hợp trên; để nói đến môi trường sống+ ngôn ngữ mẹ ảnh hưởng lớn như thế nào, đối với người sáng tác. Tuy nhiên; trong thời đại hoá toàn cầu ngày nay, tôi không nghĩ vậy.  Người viết dù có ở nước ngoài, viết trong ngôn ngữ ngoại lại; họ vẫn thành công, nếu họ hội nhập tốt.  Đơn cử như nhà văn Linda Lê, sinh 1963 ở Đà lạt; năm 1977 cô cùng mẹ sang Pháp, cha cô ở lại Việt nam.  Tác phẩm của cô viết bằng tiếng Pháp, đạt nhiều giải thưởng; được dịch sang tiếng Anh, Hòa lan, Bồ đào nha + tiếng Việt. (...) (*).

 Theo suy nghĩ của tôi, viết trong ngôn ngữ Việt đã hàm ngôn tính cách của một người dân Việt, dù muốn hay không muốn; trong vô thức, người viết tiếng Việt đã gắn liền với định mệnh của dân tộc mà mình sinh ra-- vì nó đã định hình trong ý thức.


--------
* - tạm lược một số chữ .(Bt)


Trần Vũ:  Cũng có ý kiến nhấn mạnh tình trạng bất lực của đại đa số người viết trước thực tế đất nước.  Quá nhiều xáo trộn; từ đời sống đến lý tưởng, niềm tin, đạo đức thay đổi; mà, tác phẩm của nhà văn Việt chỉ ghi lại được rất ít những biến chuyển này. Cách nhìn của Ban Mai ?

Ban Mai:  Người Việt ngày nay; sáng ngủ dậy, mở, bật ti-vi, nghe tin tức VTV1; mở một tờ báo in Thanh niên, Tuổi trẻ, xem một trang báo trên mạng Vietnamnet...; thấy đầy rẫy cảnh cướp, giết, hãm hiếp, lừa gạt, tham ô ... -- đó là những tờ báo thuộc dạng nghiêm túc (không phải báo lá cải) mà vẫn phổ biến tin tức trên; điều đó cho thấy có quá nhiều xáo trộn, từ đời sống đến lý tưởng, niềm tin, đạo đức; như anh nói.  Đúng vậy.  Tình trạng bất lực của đại đa số nhà văn trước thực tế đất nước; không dám nói lên 'sự thật là có thật'.  Tại sao như vậy?  Tôi nghĩ vì hệ thống lúc này nó vậy; không cho phép phản ánh những tiêu cực; mà chỉ thích tô hồng-- nếu nói thật sẽ bị liệt vào 'sổ đen', chụp mũ là bêu riếu đất nước; là thành phần phản động bị nước ngoài giật dây v.v.

 ... Nhiều nhà văn 'sợ hãi, vì 'miếng cơm manh áo'; đại bộ phận không dám vượt thoát những giới hạn vô hình.  Vòng phấn vô hình, nhưng trừng phạt lại cụ thể.  Những tác phẩm như 'Cánh đồng bất tận'/Nguyễn Ngọc Tư là một ngoại lệ.  Đơn giản; cô kể sự thật về chuyện nghiện rượu, mãi dâm, áp bức phụ nữ; về thân phận con người bé nhỏ trên cánh đồng Dơi [vây] quanh cuộc sống của cô ; chính vì khi viết, cô không hề mang ý thức 'giáo dục của cách mạng' -- nó lại đập thẳng vào mặt chúng ta cuộc sống trần trụi của một đất nước ; và, soi tỏ mọi vấn đề.  Chính điều đó làm nên giá trị tác phẩm.  Và, những tác phẩm như vậy; còn rất ít.  Nguyễn Ngọc Tư sau đó đã phải làm kiểm điểm.

Bên cạnh đó không thể không nói đến dòng 'văn chương bên lề' -- tôi gọi 'bên lề', vì tác phẩm này tác giả tự xuất bản; không được trong nước cấp giấy phép.  Phần lớn những tác phẩm này nói được phần nào những xáo trộn, biến chuyển của đất nước.  Có thể thấy trong sáng tác của Cung Tích Biền -- đây là một nhà văn mạnh mẽ, không khoan nhượng, hiểu rõ việc  làm.  Với Cung Tích Biền, "văn chương có thể huyền ảo; nhưng trách nhiệm của 'Nhà văn' không thể là một hư ảo"-- và [tác giả] đã sống như vậy.   Đất nước Việtnam dưới ngòi bút ma mị của [tác giả] hiện rõ trong Dị mộng, Qua sông,  Thằng bắt quỷ, Ngoại ô Dĩ an + Linh hồn tôi, Đêm hoang tưởng, Thừa dư, Mùi của gió mùa, Một phần khí hậu, Xứ Động vật, Xứ Động vật vào ngôi, Xứ Động vật màu huyết dụ... -- tuy nhiên; những nhà văn như Cung Tích Biền là 'của hiếm'. 

Trần VũVăn chương Việtnam đang thiếu gì?

Ban Mai: Tôi nghĩ 'văn chương Việtnam đang thiếu những tài năng'.  Chính tài năng quyết định tất cả. Khi có tài năng, người ta mới có đủ niềm tin vào ngòi bút của mình; mới có một thái độ dũng cảm, quyết liệt để tạo ra những tác phẩm ghi dấu ấn vào lịch sử.  Họ sẵn sàng chấp nhận trả giá.  Tôi đang nghĩ' không biết khi nào văn chương Việtnam mới có được những tác phẩm như Chốn xưa, Ngân thành cố sự của Lý Nhuệ ... hay những tác phẩm khác của các nhà văn đương đại Trung quốc; như Cao Hành Kiện, Mạc Ngôn-- nước có nhiều điểm tương đồng với Việt nam.  Chúng ta chỉ mới đắp vết thương; mà chưa dám 'phẫu thuật', cắt bỏ những ung nhọt sai lầm của lịch sử -- mặc dầu trong nước có Nỗi buồn chiến tranh/Bảo Ninh; hải ngõi có Mùa biển động/Nguyễn Mộng Giác.   Bên cạnh đó,'văn chương Việt nam còn thiếu trầm trọng đội ngũ phê bình văn học nhạy bén, thẳng thắn + chuyên nghiệp'.  Gần đây, có những bút ký được nhiều người chú ý; như Bên thắng cuộc/Huy Đức, Đèn cù/Trần Đĩnh; vì đã nói thẳng, trung thực một thời kỳ lịch sử đã qua; theo cách nhìn của tác giả -- nhưng những tác phẩm đó 'chưa là văn chương'.

Trần Vũ:  Như vậy, thế nào là một truyện ngắn 'hay'; một thể loại hầu hết các nhà văn Việt đều có nhiều, mươi sản phẩm?

Ban Mai:  Với tôi, 'một truyện ngắn hay là một truyện khi đọc xong gấp sách lại; dư âm của nó vẫn còn lắng đọng'.  Cói thể là một nỗi buồn, sự cô đơn, nỗi xót xa, hay niềm đau đớn ... tất cả những cảm xúc đó; chính là cái đẹp tác phẩm mang lại cho người đọc -- hơn thế nữa, nó còn buộc ta phải nghĩ mãi về vấn đề mà nó đặt ra.
  Cách khác, nói như Julio Cortázar,'truyện ngắn hay, giống như một cíu đấm thẳng vào mặt; làm người đọc Knock-out tức khắc'.  Tôi nghĩ: 'cũng là một quan niệm độc đáo'.

Trần Vũ: Vì sao Ban Mai chọn gửi tác phẩm của mình đến các tạp chí hải ngoại; trong lúc có đến 600 tuần san, nguyệt san, bán nguyệt san+ nhật trình [nhật báo] tại quê nhà+ một rừng 'website'?

Ban Mai: Tôi tin 'bất cứ một người viết ở trong nước nào cũng thích làm việc với các chủ biên tạp chí+ các trang web ở hải ngoại; vì cảm giác được tôn trọng'. Khi bạn gửi bài, dù [được] đăng hay không; các chủ biên đều nhanh chóng phản hồi cho bạn biết.  Trong khi đó, nếu bạn gửi cho các tập san trong nước; bạn không nhận được một tín hiệu gì cả, giống như viên sỏi rơi xuống hồ nước, lặn tăm.   Bạn phải đợi chờ rất lâu; sau nhiều lần bạn viết thư hỏi, bạn sẽ cảm thấy bị tổn thương -- mặt khác, bài trong nước thường bị kiểm duyệt về tư tưởng, sẽ bị cắt bỏ phần này, phần khác khi đăng; nên nội dung nhiều khi không đúng với nguyên bản.  (...)  (*)
 Thời gian gần đây, tôi thường[cho] đăng bài trên tập san 'Quán Văn'; do nhà văn Nguyên Minh chủ biên

 ( từng chủ biên tạp chí 'Ý thức'[xb ở] Sài gòn, trước 1975) 'Quán Văn' là một tập san [do] tư nhân mới thành lập vài năm nay ở Sài gòn [chi nhánh] Nxb Thanh niên tại tp. HCM] cấp giấy phép) -- đây là một tập san thuần văn chương, quy tụ một đội ngũ nhà văn, nhà phê bình trong+ ngoài nước.   (...) *


Trần Vũ:  Ngoài phê bình, điểm sách+ biên khảo, Ban Mai còn xuất hiện qua thể tùy bút.  Cũng như đây là thể loại tâm đắc+ chỗ trú ẩn riêng.  Ban Mai thường tìm về quá khứ tuổi thơ trước 30 tháng 4: một góc sân trường, một bầu trời niên thiếu, một hiệu sách cũ; và cả 700 y số quốc lộ 1; khi cùng gia đình tản cư từ Quy nhơn vào Sàigòn, vẫn ám ảnh hoài.  Dùng chữ 'ám ảnh', vì Ban Mai không ngừng nhắc lại quá khứ -- từ những người bạn thân của cha đi tù, vì làm thơ phản cách mạng ...+ những  người lính  Cộng hòa tiếp tục sống trong trí nhớ... 'Ám ảnh'; nhưng Ban Mai lại dùng văn tùy bút thật nhẹ nhàng; gần như sự hô hấp của một biển thầm lặng.  Có phải vì quá khứ dịu êm, mù mờ như sương; hay, vì quá khứ hứa nỗi đau, nên cần thiết viết nhẹ nhàng; để nỗi đau không bất máu ?

Ban Mai: Câu hỏi thú vị của anh cũng là câu hỏi của tôi rồi - đúng vậy; nhiều người bạn đều nói 'tôi luôn luôn hoài niệm về quá khứ, có lẽ điều đó giúp tôi 'sâu lắng' trở lại; để tận hưởng những thi  vị thời trẻ; mà, giờ đây không còn nữa.  Hạnh phúc gia đình trong ngôi nhà thân yêu; mà mình đã sống, cảm nhận những vi đắng xót xa, ai oán của một thời đã qua; để hiểu thêm giái trị đời sống, cảm thông số phận nghiệt ngã con người trong cuộc bể dâu.' (...)  (*) 

Tôi mong rằng thế hệ trẻ ngày nay hiểu được sự thật [của] quá khứ; để biết trân trọng, nâng niu cuộc sống này -- họ có quyền sống một cuộc đời tốt đẹp, như cuộc những con người ở các đất nước tiên tiến khác.  ...


TRẦN VŨ 
thực hiện qua điện thư
PLANO, 17 THÁNG 11-2004

------------------------
 Ban Mai là bút hiệu của Nguyễn thị Thanh Thúy, tốt nghiệp thạc sĩ Khoa học Xã hội Nhân văn -- hiện cô làm việc tại Trường Đại học Quy nhơn.  Được biết đến sau khảo luận 'Trịnh công Sơn/Vết chân dã tràng'--Ban Mai còn là người viết tùy bút, với giọng văn nhẹ nhàng; thiên về cảm xúc+ hoài niệm. (TRẦN VŨ)


http://hopluu.net/2554/vet-chan-da-trang-cua-nguoi-viet-tuy-but

===================

đọc thêm (3) : " trò chuyện cùng nhà văn Thế Phong '/ Ban Mai -- Virgil Gheorghiu ( 2/12/ 2021)

 

THỨ NĂM, 2 THÁNG 12, 2021


 

-
Trò chuyện cùng nhà văn Thế Phong.
Ban Mai

Lần đầu tiên tôi biết nhà văn Thế Phong cách đây hơn 6 năm khi đọc truyện ngắn “Thủy và T6” đăng trên tạp chí Hợp Lưu số  82, năm 2005. Với giọng văn miên man, tình tiết lôi cuốn, truyện ngắn vẽ lại xã hội  Sài Gòn những năm trước 1975, tôi đọc một mạch không dứt, cuối truyện tác giả bỏ lửng khi đang hồi gay cấn, với lời ghi chú (…tạm ngưng nơi đây…). Tò mò đoạn kết, tôi liên hệ tạp chí Hợp Lưu  phần tiếp theo và được trả lời, chỉ thấy có văn bản này từ chồng sách cũ, tạp chí không liên hệ được tác giả, nên không biết Thế Phong đang sống ở đâu… và rồi theo thời gian tôi quên ông.

 

Tình cờ, tác giả Trần Hoài Anh gửi tặng tôi cuốn “Lý luận phê bình văn học ở đô thị Miền Nam 1954-1975”  xuất bản năm 2009, cuốn sách viết lại từ luận án tiến sĩ của anh. Tôi thật  vui vì  biết rằng Văn học Miền Nam “đã không chết” trong các trường học. Hiện nay, đề tài văn học Miền Nam đang là “thời thượng” mà giới nghiên cứu sinh, cao học trong nước ra sức tìm kiếm, thay thế những đề tài quá cũ và sáo mòn. Anh kể tôi nghe quá trình đi tìm tài liệu Văn học Miền Nam để viết luận án, anh

được nhà văn Thế Phong cung cấp nhiều tài liệu trước năm 1975. Tôi ngạc nhiên, nhà văn Thế Phong trong “Thủy và T6” còn sống sao? Thế là tôi có địa chỉ của Thế Phong và liên lạc với ông... Sau đó, tôi nhận được truyện ngắn của ông gửi qua đường bưu điện, nhưng cuối cùng tôi mới biết thì ra đoạn cuối ( …tạm ngưng nơi đây…) như vậy là hết…tác giả bỏ lửng không viết tiếp làm người đọc ngộ nhận cứ dài cổ đợi chờ.

 

Tìm lại một nhà văn Miền Nam cũ, có nhiều hiểu biết về giới văn chương Việt Nam trước 1975, với một người “hậu sinh” như tôi là niềm hạnh phúc. Nhà văn Thế Phong rất hào phóng và ưu ái gửi tặng tôi 12 cuốn sách cũ trong tủ sách gia đình ông.

 

Thế Phong tên thật Đỗ Mạnh Tường, sinh ngày 10-7-1932 tại Yên Bái. Năm 1952 ông in Truyện ngắn đầu tiên “Đời học sinh” với bút hiệu Tương Huyền đăng trên nhật báo Tia sáng ở Hà Nội. Truyện dài đầu tiên “Tình sơn nữ”, in ở Sài Gòn năm 1954, ngay khi vừa đặt chân vào Nam. Trước đó, ông là cộng tác viên với các Nhật báo ở Hà Nội như: Tia sáng, Giang Sơn, Thân Dân, Dân Chủ, Mạch Sống. Sau 1954 ông cộng tác với các tờ báo ở Sài Gòn: Đời Mới, Nguồn sống mới, Văn nghệ tập san, Văn hóa Á châu, Tân Dân, Tạp chí Sống, Sinh Lực, Tuần báo Đời, Trình bầy, Tiền tuyến, Sóng thần, Lý tưởng.v.v…


Đăng truyện ngắn Les Immondices dans la banlieue trên báo Le Monde Diplomatique (Paris 12-1970). Đăng thơ trên tạp chí Tenggara, Kula Lumpur-Malaysia (từ 1968-1972).

 

Thế Phong là nhà văn viết đủ thế loại. Đến nay, ông đã sáng tác trên 50 tác phẩm: thơ, truyện, phê bình, khảo luận, dịch thuật. Bàn về thơ Thế Phong, nhà thơ Bùi Giáng từng viết:


  “Thế Phong hùng hậu, ngang tàng, bướng bỉnh, khó tính. Bài thơ đi ào ào, lúc chan hòa tâm sự, lúc cộc lốc phiêu nhiên. Thơ cảm động vô cùng mà cũng lắm phen khiến người ta cười bật thành tiếng. Thơ của ông Thế Phong là chỗ kết tụ của một tâm hồn tế nhị khôn hàn và nỗi gàn bướng khó tả. Ông làm giàu cho thi ca hiện đại không phải là ít”. (NXB Ca Dao, Sài Gòn 1969).

 

Thơ Thế Phong mang chất bất cần đời, đôi lúc sỗ sàng, tàn nhẫn, văn ông ngược lại phóng khoáng, mượt mà, những nhận định về con người trong các tiểu luận đầy chất chiêm nghiệm, có lúc rất độc mang tính võ đoán nhưng thẳng thắn. Ông là một trong những nhà văn Miền Nam kỳ cựu hiện còn sống tại Sài Gòn. Để hiểu rỏ sinh hoạt văn chương Miền Nam và tình hình giới văn nghệ trước và sau năm 1975, tôi mời ông trò chuyện.

 

Ban Mai: Thưa nhà vănThế Phong, được biết ông là một trong những nhà văn Miền Nam hiện còn sống ở Sài gòn và có những khảo cứu công phu về Văn học Việt Nam như những cuốn: Lược sử Văn Nghệ Việt Nam, Tổng luận sáu mươi năm Văn Nghệ Việt Nam 1900-1956, Hiện tình Văn nghệ Miền Nam 1957 – 1962; vậy ông có thể cho biết sinh hoạt văn chương miền Nam trước năm 1975 ra sao? Từ các khuynh hướng nghệ thuật chính, đời sống văn nghệ đến kiểm duyệt ?

 

Thế Phong: - ...Cô Ban Mai  ơi , ( cứ cho tôi xưng hô thân mật  cùng  đọc giả, lần đầu gọi điện thoại, hỏi truyện ngắn" Thủy và T6", đăng trên" Hợp Lưu" ( Hoa Kỳ) hiện còn sống ở Sài Gòn, thật sao?!) ...mới nghe xong, sao nó ngậm ngùi vậy?! 


Quả tôi đã già thật ,78 tuổi rồi - chứ không còn  tự biện bạch" ta chưa già nhưng đà lớn tuổi" (nói theo tác giả " Chết Non/ Trần Văn Minh" )  đặt câu hỏi vậy- buộc  tôi phải giải thích những cuốn sách trên- thực ra chỉ là bốn tập trong bộ" Lược sử văn nghệ Việtnam ": a) Nhà văn tiền chiến: 1930-1945, b) Nhà văn kháng chiến chủ lực : 1950-1945 + Nhà văn miền Nam : 1945-1950, c) Nhà văn hậu chiến : 1950 -1956 ( Quốc gia V.N & Miền Nam + Việt Nam Cọng Hòa), d) Tổng luận 60 năm văn nghệ Viêtnam: 1900-1956". 

 

 Riêng tập " Hiện tình văn nghệ miền Nam: 1957-1962 " ( Đại Nam Văn Hiến, Saigon 1962)  được coi như PHỤ LỤC - khi  Newvietart.com ( Pháp)  đăng tải lại - được ghép vào, để  soi sáng nền văn học miền Nam  5 năm tiếp theo  thời Đệ I Cộng Hòa /Việt Nam Cộng Hòa ( Miền Nam).

 
Và" Tổng luận 60 năm văn nghệ Việtnam.." -được chuyển anh ngữ" A Brief Glimpse at the

Vietnamese literary scene , 1900-1956" ( Dai Nam Văn Hien Books, Saigon 1974) - hiện được nhiều mạng toàn cầu đưa lên mạng, dạng "ebook" : như  Amazon.com, Theis, Booknear, Open Library beta, get CITED, vv..:

 
-Amazon.com : Vietnamese Literature: Books - A Brief Glimpse at the Vietnamese ( Oral) Literature: Mythology, Tales, Folklore by Loc... Vietnamese Literature: A Brief ( Survey) - by Nguyen Dinh Hoa( Paperback- 1994)


www.amazon.com / see UTF8 books & field - keywords Vietnamese % 20 Literture & page- 1-

160k- Cached Similar pages.


-Cần nói rõ thêm, giáo sư Nguyễn Đình Hoà ( soạn giả  "Vietnamese -English Dictionary,"( Charles E. Tuttle CO. : Publishers, TokyoJapan 1969)-  bản tôi có ,ghi: Eleventh printing, 1969/  Copyright in Japan, 1966 by Charles Tuttle Company, Inc.) .


 Giáo sư Hoà  đã  cặp nách   " A Brief Glimpse at the Vietnamese Literary Scene / The Phong "  đi  thuyết giảng tại  các đại học Huê Kỳ, trong năm 1994 , rồi  tự in ấn, phát hành bất hợp pháp. Và,  Thư viện Úc đã mua  được 1 tập:


 
 - Nguồn" :  A brief Glimpse  at the Vietnamese literary scene, 1900-1956/The...

Available in the National Library of Australia Collection. Author The Phong, 1932. Format, 42p.;

27cm.
 
 -Tôi gửi thư  nhờ dịch giả Đàm Xuân Cận (hiện ở  CabramattaAustralia), đặt mua một tập , thì  được trả lời: ".... Dear Dam Xuan Can / Thank you for your letter  to the Director of the National of Australia dated 7 April 2009, enquiring about obtaining a photocopy of the book " A Brief Glimpse at the Vietnamese Literary Scene"  from the Nationall Library. According to Australia Copyright Law, we are not permitted to provide you  with a  photocopy of the book because the book is still in copyright..."


 ( Letter dated 15 April, 2009- from Anna Xu/ National Library of Australia / Canberra ACT 2600 / Email: axu@nla.gov.au ) 


- Tuy vậy, họ cũng gửi một bản tới thư viện ở Cabramatta cho  dịch giả- và  anh Đàm Xuân Cận  mượn về  đọc, rồi  tự  copy một bản gửi cho tác giả .

  
- Câu hỏi tiếp theo" ...có thể cho biết sinh hoạt văn chương miền Nam trước 1975 ra sao? Từ các khuynh hướng nghệ thuật chính, đời sống văn nghệ đến kiểm duyệt ?

 

-  Rất tình cờ câu hỏi được đặt ra- " hay thì thật là hay.." , nhưng , tôi đã viết hết trong" Hiện tình văn nghệ miền Nam: 1957-1962" rồi.  Ai" khứng " theo dõi, xin mời vào : <Google/ Search/ nhà văn thế phong >,< Google/ Search/ thế phong>,<  Google/ Search/ Thephong writer>. Riêng tôi, hẳn không thể  làm thêm" việc bắt voi bỏ giọ" một lần nữa.  Chỉ nhớ một chi tiết " vấn đề kiểm duyệt" thời Việt nam Cộng hòa- tôi  đã là một"  lớn đầu bậc nhất  tội đồ" của Sở Phối Hợp Nghệ Thuật ( tức Sở kiềm duyệt)  của Bộ Thông Tin VNCH.

 

Ban Mai: Vậy cuộc sống của các nhà văn Miền Nam như thế nào trước tình hình chiến sự ngày 30 tháng 4 năm 1975, những ngày sau cùng, và rồi sau tuyên bố đầu hàng của Dương văn Minh, họ có lo lắng và suy nghĩ gì?

 

Thế Phong: Tôi chỉ nói riêng về gia đình chúng tôi .  Từ Khu Gia Binh Không quân ở Tân Sơn Nhất ra ở nhờ chị họ, tại 13 Trần Khát Chân, Tân Định một tuần; sau chuyển sang căn nhà ở 118/ 12  Trần Khát Chân Tân Định.


 Nhà có gác lửng bỏ không , anh Đàm Xuân Cận cho ở nhờ. Bắt đầu, kiếm miếng sống độ nhật -  sắm một tủ kiếng nhỏ,  mua bánh bông lan  về  bán lẻ-  đầu tiên ngồi trước ngõ 27 Trần Khát Chân,  bán ế,  chuyển ra trước chợ Tân Định.


 Một thời gian sau, tôi đi làm" lơ"( phụ xe)   thực thụ, tuyến xe buýt Thủ Đức-Saigon - còn  vợ con bán nón, ngồi trước cửa Trường Bà Sơ Thiên Phước .(chị nuôi-  ca sĩ cổ nhạc Lệ Liễu,  trưởng ban cổ nhạc Đài Saigon  mua buôn mũ, nón- bỏ mối , bán trước, trả tiền sau theo lối trả " gối đầu".)


Rồi tôi trở thành công nhân viên chức Công ty Xe Khách Thành,  từng" kinh qua” phụ xe, nhân viên an toàn giao thông, bảo vệ điều độ- năm 1992 tôi xin" hưu non" , lãnh tiền một lần.


- Mời đọc  trích đoạn " Hồi ký ngoài văn chương" /Thế Phong (Nxb Văn Nghệ- CaliforniaUSA xuất bản

năm 1995)  phản ảnh " cuộc sống nhà văn miền Nam" khi ấy.


Ban Mai: Ông có thể cho biết, sau tháng 4 năm 1975 khi chấm dứt chiến tranh, với chính sách sai lầm “đốt sạch tàn dư chế độ Mỹ-Ngụy”  các nhà văn Miền Nam đã có những năm tháng như thế nào? Chuyện gì đã xảy ra đối với ông, bạn bè ông?

 

Thế Phong:  Đầu tiên, Nhà sách Khai Trí  lớn bậc nhất của  Saigon, bị  đốt sách, sau  nhà bị  Quân Quản tịch thâu. Chủ nhà sách  Khai Trí, theo tôi biết, có tới 3 , 4 căn nhà lớn - 2 ở đường Lê Lợi, kho sách  ở  gần rạp CaThay, một ở trên đường Pasteur v.v.. .


Ông nằm  chung danh  sách " đi  học tập cải tạo" , khi được thả về, ông  được con bảo lãnh sang Mỹ, lại quay trở về  Saigon,  đem theo một số sách , báo ( khoảng  2000 cuốn)  lại bị tịch thu. 


Ông in  một loại sách vô thưởng vô phạt, thơ tình xưa và nay, vv.. rồi chết tại  quê nhà.  Tôi cảm phục nhất --   ông sống đời sống một người bình thường- không vì tiền của, nhà cửa  bị mất mà phát" điên"!


Cô Ban Mai này, cô còn nhớ chuyện Tần Thủy Hoàng đốt sách không -  rất   quy mô,  bạc đãi trí thức  có sách vở - rồi cũng chẳng đi tới đâu-  đâu cũng vào đấy cả thôi.


 " Như cô đặt vấn đề ' đốt sách tàn dư chế độ Mỹ Ngụy ' " -  nhờ vậy , giúp cho" sách vàng" ," nhạc vàng"  sau này  được bán ở các tiệm sách cũ, giá ngọt" lưỡi lam".


 Tôi biết một anh bán sách cũ làm giàu  - anh Đức- chủ tiệm" Kỳ Thư"- chỉ bán một bộ tạp chí " Bách Khoa"  (khoảng trên 168 (? )số /  chủ nhiệm Lê Ngộ Châu) , cho một nhà sưu tầm  Nhật Bản, trả đô la, anh kiếm" bộn"


Anh có rất nhiều sách cũ, ai hỏi,  lập tức đến ngay chỗ đó, đưa ra. trí nhớ anh này  thật siêu phàm! 


 Một lần, tôi đi ngang qua Võ Văn Tần ( khúc đường tàu xe lửa),  có  ai "ới "gọi-  nhìn lại là anh Đức, nhờ  anh , tôi mua được 20 cuốn sách ronéo ( Đại Nam Văn Hiến xuất bản, sách  ký tặng còn nguyên. Anh lấy giá" hữu nghị "( gần  100 USD) - mua xong, tôiđem đến 160  Nguyễn Đình Chiểu Q.3, leo  lên gác 1,  gặp  " chủ nhiệm  Bách Khoa" - không phải trách, mà  nhờ anh  Lê Ngộ Châu,  tôi mới có một số sách làm tư liệu, sau này tái bản. 


 Tới vụ cải tạo tư sản 1978, có nhà  giầu quá, đã đúc vàng thành  sợi " lòi tói"  để khóa ngoài cổng , cũng bị khám phá ra. Có người giấu diếm " vàng, đá quý"  trong những cục gạch ở  tường- chủ  vượt biên, hoặc đi " kinh tế mới", nhà bán hoặc sang tên cho" cán bộ" - cán bộ phá nhà xây lạ -t hợ  xây bỗng trở thành chủ giàu sụ. Chính hậu quả" cải tạo tư sản"  nảy sinh cảnh vượt biên lớn chưa từng có trong lịch sử "  một nuôi má, hai cá ăn"!


 Một số bạn văn chương  được đi " cải tạo dài hạn"  ( một , hoặc hơn một ), tội vượt biên, tội " biệt kích cấm bút"  - điều tôi biết, nhà văn Nguyễn Thụy Long ( 1938 -2009) - người viết được nhiều  đoản thiên, tiểu  thuyết về đề tài này:  "Con chó lu bu" ( truyện thật đặc sắc, theo tôi -  đã đăng báo, ở hải ngoại  chưa in ra), và nhiều tác phẩm đã xuất bản ở hải ngoại:  "Gác Bút", "Giữa Đêm Trường "vv....

 
Ban Mai: Được biết ông là một nhà văn xuất thân trong quân chủng Không Quân VNCH, với nhiều bút ký, với tác phẩm nổi tiếng “Nửa đường đi xuống”, vậy ông có nhận xét thế nào về tác phẩm của các nhà văn quân đội Miền Bắc như Bảo Ninh, Chu Lai…?

 

Thế Phong: ...Tôi rất " dị ứng" với "mác 'nhà văn quân đội' .


"Với tôi, chỉ có nhà văn , anh có thể  làm" lính nghề"," lính quân dịch" ( bây giờ: nghĩa vụ). Anh sống trong quân ngũ, được cảm động, anh viết nhân vật   sống  quân ngũ. Với Bảo Ninh  " Nỗi buồn chiến tranh", tôi đã  đọc, và viết  cảm nhận trong" Hà Nội 40 năm xa" ( sđd.) -- tác giả viết rất thực về "  cuộc chiến xào sáo" .


 Phải nói đó là cuốn tiểu thuyết" đáng được coi  là tiểu thuyết hay".  Đã từng được dịch sang ngoại ngữ, phổ biến nhất, là sách Anh ngữ, qua tài  " tai thông, mũi thính ngoại nhân" !


 Sau, tôi đọc" Chuyện Kể Năm 2000"( nhờ dịch giả Nguyễn Đắc Sơn  ở Mỹ, ghé qua Hà Nội chơi; về Hà Nội năm 2005, mua  trọn bộ hai tập   "xem vội mua chui" ở  đường Thanh Niên ( Hồ Tây) " 300 ngàn đồng" ( nhà thơ Đoàn Lam Luyến xuất bản sách này  giàu to!) - tôi thích hơn, đánh giá cao hơn, so " Nỗi buồn chiến tranh" đọc  từ mấy năm trước.  


Tác giả kể lại,  viết bản thảo xong, cứ gửi “bừa” tới Nxb Thanh Niên ở Hà Nội, và sau  được in ra thật . ( thời kỳ giám đốc Bùi Văn Ngợi và  nhà thơ Đoàn Lam Luyến" bao thầu" in ấn, phát hành). 


Một bộ tiểu thuyết" thật hay" --sau này, ở hải ngoại một, hai Nxb đã in ra, không biết tác giả có nhận được "đồng xu, bạc cắc" bản quyền nào không - so với Tô Hoài  ,nhà văn" cội" , gốc Hà Nội"; thi  ẵm bộn" tác quyền sách in ra từ hải ngoại!


Tôi không  hề đọc  tác phẩm Chu Lai - xin miễn trả lời.


 
Ban Mai: Ngày nay, nước nhà đã đổi mới, cuộc sống của ông ra sao, ông có được xuất bản sách trở lại không? Những năm gần đây ông có tiếp tục viết?

 

Thế Phong: - Cuốn  sách đầu tiên  được in ra,  phải nhờ" bóng, vía" , nhà thơ Trần Nhật Thu- hội viên Hội Nhà văn Việt Nam ( Trung Ương)  sống , làm báo ở tp HCM.


  Năm 1994,  anh Trần Nhật Thu ( còn được mệnh danh" giám đốc cấp  giấy  phép của giám đốc". Lúc nào trong cặp , anh cũng sẵn " vài " giấy phép" khống"


Anh bảo tôi" anh viết xong, tôi  điền tên tác phẩm vào, đưa nhà in in ngay" . Thế là" T.T.Kh., Nàng là ai?" ra đời ( ký Thế Nhật- vì anh Nhật Thu viết  2 mẩu ngắn trong sách). 


In tại nhà in Công ty Văn hóa Quận 11, nơi này phát hành luôn. 


Chỉ một tuần sách in xong, 10000 ngàn cuốn, đề ở "trang Lưu chiếu" 2000 " thôi.


   Sách bán chạy quá, cô Nguyệt ,  phụ trách các quầy, sạp báo,  hai cậu em vợ anh Trần Nhật Thu làm ở  Nhà phát hành Fahasa, sáng sáng" kìn kìn"  chở hết bó này sang bó khác đến Nhà sách Nguyễn Huệ, Nhà sách Saigon, nhà sách Tân Định vv...(…)


Kết quả, 70 bài báo, từ TW ( viết tắt: Trung Ương) đến địa phương" , cả hải ngoại phản pháo" tác phẩm" đánh lừa bạn đọc" ( Tuổi trẻ) vv. và vv.. nhiều bài viết nhất,  là báo Thanh Niên --  hình như 2 phóng viên  văn hóa tranh luận cãi nhau về  cách viết bài" ủng hộ", " đả kích"  NÀNG T.T.KH, suýt  choảng nhau, chỉ tội" vỡ "ấm trà thì vỡ , chén

 thì bể "! (…)


Đến nay, tôi đã có  trên dưới 10 tác phẩm tái bản (  nguyên tắc thỏa thuận với  người biên tập" các anh có quyền gạch xóa, nhưng không có quyền thêm chữ, dầu là đôi ba." 


 Những  cuốn mới viết xuất  bản  tại Việt nam:


Hà Nội 40 năm xa" ( bút ký, Nxb Thanh niên 1999, 2006), "  

Cuộc đời làm văn, viết báo:  Tam Lang-Tôi kéo xe"( nxb Văn hóa , Hà Nội,1996- Nxb Đồng Nai, 2004).


 - Chiêu niệm 4 nhà văn SaigonVũ Hoàng Chương/ Đinh Hùng/ Tam Lang-Vũ Đình Chí / Mai Lâm-Nguyễn Đắc Lộc" ( Nxb Đồng Nai 1999),


 và, 2 cuốn xb ở hải ngoại :


Hồi ký ngoài văn chương" ( Đồng Văn xb & Nhà sách Văn Nghệ, Cali, USA phát hành, năm 1995)


Thư viết ở Sài Gòn"( Văn Uyển xb, San José,Cali, USA 2000).


Bây giờ  đã 78 - " thời gian nghỉ ngơi" , sau 58 năm "thời gian  viết lách"- nay chỉ viết bài ngắn, cho đăng lai rai,  duy nhất đăng trên  web: Newvietart.com của  anh Từ Vũ  chủ biên ở Pháp mà thôi.


Ban Mai: Theo ông, Hội nhà văn Việt Nam và văn nghệ sĩ miền Bắc có gì giống và khác so với Hội nhà văn Miền Nam và văn nghệ sĩ Miền Nam trước đây. Nhân cách con người, kiến thức chuyên môn,  tầm ảnh hưởng của họ đối với xã hội?

 

Thế Phong: - Câu hỏi này  "interesting ":và cũng" hắc búa" không kém. Theo tôi, Hội hè của  " nhược tiểu dân tộc"  đang vươn lên , dầu,  có đang trở thành CON RỒNG chăng nữa -  vẫn bị lệ thuộc vào đồng tiền văn hóa " bảo hộ"


Ngay một  nhà văn  Pháp có lần kêu đồng tiền" le fétéchisme de l'argent"  hoặc  Lê Văn  Trương  viết cả một  pho tiểu thuyết " Đồng tiền xiết máu ". Đồng tiền gồm hai mặt , biết sử dụng: ' tên đầy tớ tốt"; ngược lại, ' nó' là " tên chủ xấu  của  kẻ mang " ngân ảnh".  


Bao nhiêu  tạp chí  ở miền Nam, từ " Hội Nghiên cứu Liên lạc Văn hóa Á châu"( có tờ tạp chí" Văn hóa Á châu"- chỉ sống được, khi " ngân ảnh" từ Asia Foundation( Mỹ) rót vào- tờ" Hiện Đại" của Nguyên Sa. được viên Chánh sở ( người từng dịch sách)  Sở Nghiên cứu Xã hội) gọi nôm na " Mật vụ  thời Tổng thống. Ngô Đình Diệm)  cấp" ngân ảnh Tổng  thống Diệm", thì sống  được trên 10 số. 


Chánh sở Mật Vụ Trần Kim Tuyến bị lật đổ theo  Đệ I Cộng hòa, Nguyên Sa thẳng lưng nói thật:


" Mật vụ không cung cấp tiền nữa, báo đành" ngủm" thôi!".


 Rồi Sáng tạo của Mai Thảo, lúc đầu được William Tucker cấp " ngân ảnh",( gài quản lý Đặng  Lê Kim  làm nội ứng báo cáo ) , hết" cấp" ngân ảnh , thì  báo " sập tiệm". 


Và nhiều tờ nữa...   Trở ngược về thời tiền chiến,  hỏi" chủ nhiệm Phạm Quỳnh" với" Nam Phong"-  chủ nhiệm đã  ghi  tên chánh sở  mật thám Marty trên báo,  hoặc các bậc tiền bối , như Nguyễn Văn Vĩnh, Trương Vĩnh Ký, vv  vẫn cần " ngân ảnh bà đầm xòe" phân phát để làm văn hóa đấy thôi!


Hội đoàn văn hóa, văn nghệ miền Bắc - tôi không biết, cả  " nhân cách, con người kiến thức, chuyên môn, tầm ảnh hưởng của họ đối với xã hội .." -  tôi lại càng không biết gì hơn -   vậy thì -  không thể trả lời " 'bừa' điều tôi mù tịt."

 
Tôi là một quân nhân Không quân trong Quân Đội VNCH, nhưng tôi nhất định  không  ghi danh  gia nhập  Hội Nhà văn Quân Đội ( Việt Nam Cộng Hòa). 


Và,  tôi tâm đắc với  " chân dung nhà văn Thế Phong "được" nữ thiếu tá  quân nhân  Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa , còn là một nhà thơ -" bóc" trần trụi , qua ngòi bút Cao Mỵ Nhân  (…)

 
Ban Mai: Ông có theo dõi văn chương của cộng đồng người Việt ở hải ngoại? ông nghĩ gì về họ?

 

Nhà văn Thế Phong: - ... mới đây thôi trả lời phóng viên Calitoday.com, tôi đùa: " văn chương Việt nam nối  dài ư ?- vậy thì điều  này, tôi nói thật lòng," không có  ngày 30/4/1975,  sẽ không có một số người trở thành nhà văn  hải ngoại được". (…) - một số nhà văn trẻ ( nam có, nữ có)  sáng  tác bằng anh ngữ, tôi không  có ý kiến, vì chưa đọc.

 

Ban Mai: Với tinh thần giao lưu, hội nhập với thế giới mà Nhà nước đang chủ trương, ông có tin ngày càng có nhiều nhà văn người Việt ở hải ngoại về nước xuất bản sách hay không?

 

Nhà văn Thế Phong: - Có rồi, thí dụ  Trần Thiện Hiệp chẳng hạn. 


 Hồ Trường An (Pháp)có nhận xét này


:"... Qua ba thi tập "Cây Lá Phận Người,--  Mặt Trới Lưu Vong,"-- " Đỉnh Mây Qua, "chúng ta thấy một điều: Trần Thiện Hiệp dù đã từng trải những thảm nạn tai ương trên quê hương , đã từng trải qua bao mệnh nước nổi trôi (...)  anh còn giữ được một( ....) trái tim nhạy cảm để dựng lên một cõi thơ đẹp muôn vẻ..."


 ("Tác phẩm đẹp của bạn"/ Hồ Trường An - viết về Vi Khuê, Trần Thiện Hiệp, Cao Mỵ Nhân,,, vv, Cỏ Thơm xb, USA 2000  ) 

                                                                      
Và ngay cả Võ Phiến" (…) mới đây trả lới báo chí'  lá ( phải) rụng về cội" cơ mà! Vậy  là Nghị

quyết 34  đã đi vào" hiện thực" từ lâu rồi, cô Ban Mai ạ!

 

Ban Mai: Cảm ơn nhà văn Thế Phong đã có cuộc trao đổi thẳng thắn như vậy. Mặc dù, vẫn biết “ văn trường là chiến trường”, thời nào cũng có những “ân oán giang hồ” của giới cầm bút. Bài viết này đã giúp thế hệ chúng tôi hiểu hơn về một thời đã qua. Tuy nhiên, thế hệ  tôi muốn vượt thoát những tị hiềm cá nhân, những quan điểm chính trị, để hướng đến một nền văn chương Việt Nam lành mạnh hơn. Trong dòng lịch sử VHVN hiện đại, tôi tin rằng sẽ đến lúc trong giáo trình giảng dạy của Bộ Giáo dục và Đào tạo: Phần Văn học Miền Nam Việt Nam trước 1975 và Văn học Việt Nam Hải ngoại từ 1975 đến nay sẽ được nghiên cứu nghiêm túc trong các bài viết về Tiến trình phát triển lịch sử Văn học Việt Nam trong thế kỷ XX. Cảm ơn ông về cuộc nói chuyện cởi mở này, chúc ông sức khỏe./.


 

Việt Nam

Ngày 07/5/2010


Ban Mai

 

(Ghi chú: Bài viết này thiên về văn chương nên những thông tin mang tính chất cá nhân mà nhà văn Thế Phong trao đổi, Ban Mai xin phép không đưa vào và đã được sự đồng ý của Thế Phong. Đây là văn bản duy nhất.) (*)




---------

(*) - bài này còn được đăng trên  tạp chí Hợp Lưu ( Hoa Kỳ) &  Blog T-Vấn & Bạn hữu  ( Hoa Kỳ) ... . (Bt) 


------------------

)