Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

thơ hồ đắc thiếu anh + thanh thương hoàng trong cụm hoa tình yêu / flowers of love / fleurs d' amour xb ở hoa kỳ.


                                                          hồ đắc thiếu anh
                                                                        
                                            cảm ơn một chiều mưa

                                                                                  Cảm ơn một chiều mưa 
                                                                  Mưa như cầm chỉnh đổ suốt ngày
                                                                   Huế đắm chìm trong khói mưa bay 
                                                                   Lòng tím hoa sim một lần Vĩ Dạ 
                                                                   Sóng sánh tách cà phê
                                                                              chiều mưa như phép lạ 
                                                                  Rót ấm vào tìm người xa về.

                                                                  Cảm ơn một  chiều mưa 

                                                                  Giọt buồn vui 
                                                                          nghiêng ngả rớt xuống đời
                                                                                       Giọt lưng tròng
                                                                          mênh mang kể chuyện đất trời 
                                                                  Ký ức bồng bềnh 
                                                                          mưa giăng vườn xanh trổ bạc
                                                                   Khói trà sen 
                                                                          thả hương vào lòng cố đô ấm áp
                                                                                  san sẻ muối mặn, gừng cay 
                                                                  Ánh mắt rêu xưa bịn rịn buổi chia tay 
                                                                  Cứ ngỡ như hương cỏ quê nhà níu lại.

                                                                  Cảm ơn một chiều mưa 

                                                                  Mưa xói lòng trăm mối ngổn ngang 
                                                                  Chiếc lá nhẹ rơi gặp gỡ muộn màng 
                                                                  Chút tình lỡ vương mang
                                                                                  ngọt bùi xao xác 
                                                                  Vĩ dạ xưa 
                                                                                một chiều mưa tím ngắt
 .
                                                                     H.Đ.T.A


                                                                      HỒ ĐẮC THIẾU ANH.
- 
                                             -  tên cũng là bút hiệu 
\                                            - sinh : 23-9- 1950 tại Thành Nội  
                                             -. quê quán: An Truyền, Phú Vang, Thừa Thiên.
                                             -   tác phẩm xuất bản:
                                                        - Mênh mông chiều ( thơ, 1992 ) 
                                                        - Giọt buồn nghiên ( thơ, 2008 )  -  
                                                        - Hương chùm kết (thơ, 1002)
                                                       -  Mưa rêu (  thơ, 2003 ) 
                                                       -  Mùa lá chín (  thơ , 2007 ) ...
                                               - in chung
                                                         - Một thời kỷ niệm ( 1995 ) 
                                                         - Poésie candide ( 1996 )   Trần thượng Bá chuyển ngữ ....
                                             -  hội viên Hội nhà văn Saigon ( tp. hcm) .
                                             -  góp mặt :
                                               -cụm hoa tính yêu XXI 
                                                        Hội thơ tài tử Việtnam hải ngoại 
                                                        xuất bản 2006 tại Hoa Kỳ  .
                                            - đã tham dự 
                                                        Đại hội Thơ quốc tế lưỡng niên  kỳ V
                                                        tại Sacto /  California / USA - tháng  9/ 2006.

                                            - hiện sống tại Saigon. 
    
                                                       TIỂU SỬ TỰ VIẾT




                                                                            thanh thương hoàng
                                                                                          

                                            ôi thương đế! bây giờ ngài ở đâu ?*


                                                   Sáng nay khi ta vừa thức giấc 
                                         như lệ thường đưa mắt nhìn ra hiên  
                                         Nắng thủy tinh nhảy múa lung linh
                                         trên khóm hồng mới nở.
                                        và thoảng đâu đây tiếng chim hớn hở 
                                         ríu rít hót ca chào đón bình minh.

                                        Ôi một ngày xôm xao rạng rỡ
                                        đang đến trên đất nước thanh bình.

                                                      Ta mở máy truyền hình 
                                        nhìn dòng đời sinh hoạt 
                                        bỗng tim ta  quặn thắt 
                                        bàng hoàng,  tê tái, rời rã toàn thân.
                                        ta chết lặng trong giây lát. 
                                        trên màn hình, chiếc phi cơ tội ác 
                                        lao vùn vụt vào tòa binh-đinh 
                                        khói lửa mịt mờ chùm ngắt trời xanh 
                                        mặt đất run lên đổ vỡ tan tành.

                                                 Trong chiếc quan tài sống đó 
                                        có những bé thơ chưa kịp mở mắt 
                                        khóc chào đời ( đã vội để đời khóc
                                        có những cô gái tóc xanh ươm đầy mộng ước
                                        chưa một lần hưởng mật ngọt tình yêu. 
                                        có những cặp tình nhân từ phương trời xa đến
                                        tìm cảm xúc say đắm đầu đời .
                                        còn nhiều nữa ngàn ngàn vạn vạn 
                                        những con người sống chỉ để làm người
                                         yêu quê hương, yêu giống nòi, yêu đồng loại 

                                       Ôi, họ đã làm gì nên tội ?

                                                 Ta muốn thét lên không gian vang dội
                                       họ đã làm gì nên tội?
                                       khi bọn thú đội lốt người 
                                       điên cuồng mê muội
                                       bắt những con người vô tội
                                       từ từ lao vào cõi chết 
                                       mắt mở trừng trừng

                                                   Tội ác này biết bao giờ ngưng ! 
                                       nỗi đau này biết bao giờ dứt!
                                       ta đã ôm nỗi đau này 
                                       trên đất Việt hơn 25 năm trước
                                       không ngưng một khắc tóc tang
                                       không ngưng một giây máu chảy
                                       ta quên sao được những buổi 
                                       mặt trời mới mọc
                                       ngày sống chưa kịp nở bừng 

                                       Bao hỏa tiễn nã vào thủ đô Saigon
                                       nổ giữa trái tim đất nước ! 
                                       nhưng không chết người chiến binh cầm súng
                                        lại chết trẻ thơ vai mang cặp sách
                                        tung tăng cất bước tới trường, 
                                        chết những nàng thiếu nữ đang độ tuổi yêu đương
                                        chết không biết vì sao mình chết
                                        ( có thú hận ai đâu mà bị giết!

                                        Và thịt xương ngàn ngàn người Việt 
                                                  cũng biến thành mảnh vụn 
                                        như hôm nay trên đất nước Mỹ này

                                       Với nỗi đau biển nước mắt dâng đầy 

                                       Nghìn năm sau rửa sao cho hết?

                                       Thế kỷ hai mươi rồi cũng qua đi

                                       nhưng tôi ác vẫn còn lại mãi

                                       Ôi Thương đế giờ này ngài ở đâu?

                                       chẳng lẽ Ngài núp su đuôi
                                       chiếc phi cơ điều khiển  bởi bầy ác quỷ?   
                                        
                                                   Bầu trời hôm nay mây tung mờ mịt phủ 
                                       và mặt đất run lên vì tội ác con người!
                 
                                       Khi trái đất còn thù hận ngút trời
                                       thì thảm kịch loài người còn tiếp diễn !

                                                           SÁNG 11.10 - 2001 
                                                                  T.T.H.


  ----------------- ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------                        
    *   Tôi đọc bài '  Ôi Thượng đế! Giờ này Ngài ở đâu?' / Thanh Thương Hoàng (TTH)  lại  nhớ chuyện  TTH khởi sự làm thơ , đâu đó khoảng 1959-60 ở Saigon.  Thời kỳ chàng ta đang thất cơ  lơ vận,  chán đời. có lúc định giã từ , bèn viết bài thơ có tựa  Giã từ. Tôi chuyển tới tay  chủ soái Đàm trường viễn kiến /  Nguyễn đức Quỳnh đọc,   chủ soái  phán : thằng này làm thơ hay !
        rồi,  chủ soái  sai  trưởng nam Duy Sinh (  Nguyễn đức Phúc Khôi ,1936 -    ) chuyển ý của 

' thày'  : "  sẽ giao cho  hắn ta  làm thư ký tòa soạn  một tạp chí,  mà thầy trò ta  sửa soạn cho
  ra mắt ".
       chàng Tê- tê- Hát  làm xong bài thơ, thấy  trong người vẫn nóng  hừng hực , bèn  cởi hết quần áo, nằm trần tô hô trên giường : ' ta nhất  định chết, không thèm sống nữa'.  Tự dưng, có 1 ông Tiên, râu dài, tóc bạc phơ , dáng đạo mạo  hiện ra,  xoa  đầu, rỉ tai sao đó, chàng  Tê- tê Hát  bật  dậy, mặc  quần áo mặc, chắp 2 tay kính cẩn  vái lạy trước Thượng đế,  cầu  XIN MỘT ĐIỀU, CHỈ CÓ NGÀI & CON  BIẾT MÀ THÔI  ( cho đến nay, chàng  vẫn  dân ngoại đạo -  kể cả  Tin lành hay Công giáo -  bởi lẽ, chàng ta cũng như mọi người,  chỉ kêu Trời , lúc đói, khát, ốm  đau, khổ cực, tù đầy, khốn khó   v.v...  ) nhưng,  Thượng đế  vẫn đưa tay dắt Tê tê Hát  đến bờ sự nghiệp đầy vinh quang -  làm báo,  rồi thăng tiến ,  tổng thư ký báo nhật báo  này, lại  chủ  biên   báo kia - cuối cùng, trưởng bán phóng viên nhật báo Chính luận -  trở thành sếp các sếp nhà báo Saigon -  Chủ tịch nghiệp đoàn ký giả Việtnam ( VNCH) , Có chức,  quyền uy tới , bạc tiền rủng rỉnh; thói hư tật xấu  có dịp vùng lên  nổi loạn làm càn bậy   -nhưng - được cái , tay này,  rất tử tế với bạn bè -  chỉ có  tí ti  phụ phàng vợ cái  -  rồi  tình xưa nghĩa cũ ở đâu trở lại  díu dan - thời Ngài chủ tịch Nghiệp đoàn  báo chí   âu duyên mới  v.v...
    sau 1975,  chàng Tê tê Hát- Nguyễn thanh Chiếu ( 1930 -  )  bị cầm giữ, đưa đi học tập cải tạo  trên 10 năm  , sau được trả tự do, lại  thênh thnng ra đi trong vòng trật tự đến xứ Huê Kỳ.  Ở Thung lũng Vàng,  lại tiếp tục viết văn làm báo , luôn luôn có người nữ đính kèm   , và  in tiểu thuyết tiếng ta , tiếng tây - riêng tiếng  tây  có tiểu thuyết dịch anh-mỹ -ngữ :  A Lonely American.

     (A Lonely American depicts some aspect of the Vietnam war, reflected through a... happening in a middle class of Vietnam society.  It is also a love story with a tragic ending between an American intellectual young man,  son an American Senator with a Vietnmaese girl.  Was is  that the American media agents fueled by individual ambitious, have killed the Republic of Vietnam?         And is the American good or bad in the eyes of the Vietnamese ..."
 < web. thanhthuonghoang.com > 

      ( trích lại  bài viết  Đường Bá Bổn -  Saigon chủ nhật: 20 tháng 9 năm 2012 )

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

                                                                 THANH THƯƠNG HOÀNG.

                                      -  tên: Nguyễn thanh Chiểu
                                      -  sính 1930 tại Hải dương ( Bắc phần). 
                                      - trước năm 1975 : nhà  văn, nhà  báo, từng trưởng ban Phóng viên 
                                               nhật báo Chính luận (  Saigon) - 
                                      - tổng thư ký nhật báo Tiếng vang.
                                      - chủ bút báo Sống còn, 
                                      - chủ tịch Nghiệp đoàn ký gỉa Việtnam  ( VNCH )
                                      - xây dựng Làng Báo chí ở Thủ đức 
                                                cung cấp cho khoảng 300 đơn vị gia cư
                                                cho gia đình người cầm bút  có cuộc sống khó khăn. 
                                      - đã xuất bản:  Cánh hoa mùa loạn  ( tiểu thuyết, Saigon, 1955) 
                                               - Kiếp phong sương ( tiểu thuyết, Saigon, 1956) -
                                               -  Nổi lửa  (tập truyện ngán, 1960 )
                                               -  Lành rách ( phóng sự tiểu thuyết, 1965) 
                                               - Phật gíáo tranh đấu, 1963ký bút danh Quốc Oai 
.
                                               -  tháng 4- 1975  bị  đưa đi học tập cải tạo.
                                               - cuối tháng 8/ 1984   được trả tự do  .
                                               -  định cư ở Hoa Kỳ ngày 18- 5- 1999.

                                        -sách xuất bản ở Hoa Kỳ : Tiến sĩ Lê Mai ( truyện, USA 1999 )

                                              -  Những nỗi đau đời ( tập truyện ngắn, USA 2001)-        
                                              -  Người Mỹ cô đơn -  chuyển  ngữ   A lonely American , USA 2004. . v.v... 
                 
                                              -  hiện sống ở San Jose.

                                                TIỂU SỬ TỰ VIẾT

            ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

          ( trích  Cụm hoa tình yêu  / Flowers of love / Fleurs d' amour  -
                      Hội thơ tài tử Việtnam hải ngoại xuất bản tại Hoa Kỳ , 2008. )
                                                      

                                                   

Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

nhớ nơi kỳ ngộ : phan huy quát / lãng nhân - 11

                     nhớ nơi kỳ ngộ  : phan huy quát 
                                                                  hồi ức : lãng nhân


                                                             
       Quen nhau  từ thuở đầu xanh ( 1939)  khi anh học y khoa, [ còn] tôi làm báo.

      Dòng Phan huy Quát ở Nghệ [  An ] nổi danh từ   thời Lê Trịnh ( Phan huy Ích, Phan huy Chú) , ít khi nghe anh  nói tới.   Vốn là người điềm đạm, khiêm cung - từ ăn mặc đến ăn nói  thường giữ đúng mực- không bao giờ to tiếng hay cáu kỉnh, lúc nào quần áo cũng chỉnh tề, bấy nhiêu đó tạo thành một phong thái nghiêm trang.

    Một câu nói của anh làm cho nhiều bạn trong lứa tuổi cảm phục.  Số là, hồi 1848- 50, Albert Sarraut sang thăm lại nước ta , để dò dẫm tình hình chiến sự.   Trong giai đoạn thế chiến thứ nhất ( 1914- 18 ) , lão này giữ chức toàn quyền Đông dương, muốn cổ võ dân ta giúp Pháp kháng chiến , nên đã hứa :
    - Rồi đây, Pháp sẽ giúp Việtnam đi đến độc lập, tự do.
    Lần này trở lại nước ta, Sarraut đến thăm trường Đại học Hànội. Cầm đầu ủy ban đón tiếp, anh Quát nói :
    - Điều ngài mong ước cho nước tôi 30 năm trước, cũng chính là giấc mộng của chúng tôi trong tuổi thiếu niên.  Thì hôm nay, chúng tôi mừng rằng giấc mơ ấy, chúng tôi đã thực hiện được trong tuổi trưởng thành
. ( ce rêve de notre jeunesse, nous l' avons réalisé dans l' âge mu^r ) ...
         Sarraut, nhà hùng biện nổi tiếng trong chính trường Pháp gật gù cái đầu hói, ú ớ vài lời, gần như tắc kỳ ngôn lệ.

    Sau khi đậu thủ khoa  trường Thuốc, anh mở phòng mạch tại Hànội, khách hàng hay đến quấy là tôi,
 thư sinh mặt tái, phong lưu túi nguyệt ít tiền tài! Còn nhớ khi anh có dàn máy đi tim tối tân, tôi là người đầu tiên được làm cobaye miễn phí.
    Bởi được đào luyện theo quy luật khoa học, anh trung thành với những điều đã trắc nghiệm là đúng, trong lãnh vực khoa học, cũng như trong cuộc sống nhân sinh.
    Bấy giờ, sự đàn áp Việtnam quốc dân đảng mở mắt cho thanh niên tỉnh ý nghĩa quốc gia, nên anh gia nhập đảng Đại  Việt ngay lúc sơ khai và nhanh chóng đứng vào hàng ngũ lãnh đạo.  Rồi anh tham gia chính quyền, giữ bộ Giáo dục, sau đến bộ Quốc phòng.

    Một trong đức tính của anh  khi cấm quyền  là cương quyết không cho vợ con hay thân thuộc dính líu tới phạm vi hoạt động cai  trị và chính trị của anh.

   Thế rồi đến lúc những dàn xếp quốc tế cắt đôi đất nước,.
     ( ...).
    Nên khi di cư vào Nam, ý chí [ chống đối ] càng sắt đá thêm và được  sự ủng hộ của mất nước bạn đưa anh lên địa vị chủ tich Ủy ban chống CS ở Đông nam á.
     (...)
    Sau khi đệ nhất Cộng hòa sụp đổ, và sau cuộc chỉnh lý phường tuồng của [ tướng]  Nguyễn Khánh, năm 1965, thời thế đưa ông Phan khắc Sửu lên làm quốc trưởng, anh được cử làm thủ tướng.,   Nhân nội các có 2 ông Nguyễn hòa HiệpNguyễn trung Trinh, anh không mấy tin tưởng, nên đề cử 2 người khác thay thế. Ông Sửu không chấp thuận , do đó sinh bất hòa.

    Rồi một linh mục thả câu nước đục đả kích anh vì anh theo Phật giáo.   Thế là bất hòa thành hiềm khích đến độ không dàn xếp được, phải trao chính quyền cho quân đội.
    Trong 1 chuyến công du ở Côn sơn ( Côn đảo] , ý chừng nghĩ mình phương diện quốc gia, nay gặp lại những người chung sống với mình trong thời gian tủi hận, ông Sửu sinh lòng trắc ẩn, tặng nhà lao 3 triệu đồng.   Cũng chỉ là 1 thứ chỉ úy lạo thôi, có điều không  trù tính với thủ tướng để giới hạn số tiền theo khả năng công quỹ còn eo hẹp.   Thủ tướng bị đặt trước sự đã rồi đã lấy làm bất bình, huống chi anh, vốn là người có mực thước, nên tỏ thái  độ không vui - thành ra va chạm vào sự tự ái của ông  Sửu, 2 bên không ngờ lại dọn chỗ cho  [chế độ  ]  Thiệu Kỳ  nhảy vào...
      Sau đó, những bạn chân tay của anh lần lượt bỏ đi theo mới, giữ địa vị cao sang trong và ngoài nước,
     (....)

     Cuối tháng 8 năm 1975 được tin anh bị bắt ở Biên hòa, tôi vô cùng sửng sốt và lo ngại...  bởi anh không những là một lãnh tụ của một phái quốc gia, từng  [giữ chức vụ]  cao cấp  trong chính quyền [ quốc gia] .... và nhất là chủ tịch một phân hội Việtnam trong  Liên minh chống  cộng  ... nay bị bắt  [ giam tại khám] Chí hòa.
     (...)
                                                                          ***

      Anh  [ Phan huy Quát]  nằm hai chân duỗi thẳng, 2 tay gập lại trên bụng, da mặt tai tái giữa đám tóc râu bạc trắng.  Tôi [ Nguyễn Tú,  báo Chính luận - BT   ]  bước tới bên chiếu anh nằm.  Mắt anh nhắm, hơi
thở yếu, nhưng quần áo không xô lệch, toàn thân vẫn một vẻ chững chạc như thường ngày.   Tôi khẽ lên tiếng; " Anh Quát!".  Đôi mi anh hơi động đậy rồi giương lên hé  mở.  Tôi thấy  lòng trắng mắt vàng khè.  Anh thều thào: " Anh Tú!".  Tôi cố rót vào tai :" Anh có nhắn gì về gia đình không ?".  Anh lắc đầu, mắt vẫn nhắm.  Tôi hỏi dồn dập:" Ai đặt bẫy lừa anh?" Ai? Ai phản anh? Nói đi...!"

   Đôi môi anh như mấp máy, tôi ghé sát tai vào miệng anh.  Một hơi thở khò khè, rồi vài tiếng khô khan như trút ra từ  chiếc bong bóng xì hơi: " Thôi anh Tú ạ!" Tôi tiếp:"  Nói đi!".Một hơi thở như hắt ra:" Thôi, thôi bỏ đi !".   Tôi đứng lên, bước về chiếu mình , nắm vắt tay lên trán.  Rồi tôi lại ngồi dậy, hỏi vọng qua hàng chiếu giữa, phía sát tường:
    - Anh Châm, anh coi lại xem anh Quát bệnh tình ra sao ?
    Bác sĩ Hồ văn Châm, cựu tổng trưởng Thông tin chiêu hồi, hướng về tôi lắc đầu.  Tôi lên tiếng với buồng trưởng: " Anh Phương báo cáo xin cán bộ đưa bác sĩ Quát đi bệnh xá chứ !"
    Phương là [ cựu ]  hạ sĩ quan  binh chủng Nhẩy dù, , coi bộ ngấn ngại, vì đã báo cáo mấy lần rồi đều bị từ chối.   Trong phòng nhao nhao "- Báo cáo đi, chờ gì nữa! Chờ người ta chết à? Phương đứng lên ra khỏi phòng.  Một lúc sau, cán bộ tới, mặt khinh khỉnh, hỏi vọng từ ngoài song sắt:
     "... đâu ?"
     bác sĩ Châm chỉ [ tay ] : ." - đây". ... chừng 30 phút sau, hai bạn tù đem một băng-ca tới.  Mọi người trong phòng đều ngồi dậy, hoặc đứng lên trên phần chiếu của mình.  Phương [ cùng đi theo] băng ca tới chỗ bác sĩ Quát.  Anh năm mê man, không [ còn] ngồi dậy được.  Bốn bạn trong phòng xúm nhau nâng đặt anh lên trên băng-ca.   Bác sĩ Châm vội nhét vào 1 túi nhỏ những thứ cần thiết cho bệnh nhân: kem, bàn chải răng, đồ lót, đồ ngủ ... Anh Quát không một phản ứng ...

     Trưa hôm sau, khi lấy côm về, anh em tỉ tai:" Bác sĩ Quát chết rồi !".  Cả phòng nhao nhao : " Hồi nào?" Một anh đáp: " Nghe nói trưa hôm qua thì phải? ".  Có ai trong phòng thốt một câu :" Bệnh như vậy mà hơn 1 tuần xin đi bệnh xá không cho ! ..."

    Một điếu văn [ miệng]  ngắn, gọn [ dành] cho 1 bạn tù đã nằm xuống !.

                                                                  ***

    Một phòng dành cho lính gác ngoài vòng rào trại Chí hòa đã được quét dọn tươm tất.  Giữa phòng, một tấm ván khô hẹp đặt trên đôi mễ.  Trên tấm ván, một mình một người nằm, chân duỗi thẳng,  hằn rõ tấm mềm mỏng phủ kín từ đầu xuống chân : thi thể bác sĩ Phan huy Quát, cựu thủ tướng VNCH.

     Tang gia được phép  đặt thi hài quàn tại chùa Xá lợi. Phút chót, [ được lệnh ]  chôn cất ngay ngày hôm sau: 28 tháng 4 năm 1979.  Bởi, được biết ngày 28-4-1979,  vị tổng thư ký LHQ tới Saigon  ... []  *

                                                                                                                                                       (  còn tiếp )

           lãng nhân- phùng  tất đắc
         (  Sđd - tr. 95 - 101)

                                                                                                


  
                                                                               




 

Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

thi nhân - thi ca & cảm nhận: vũ anh khanh - bài: lê ngọc trác - 15


                                         vũ anh khanh : một bài thơ sống mãi ...
                                                              bài viết : lê ngọc trác


     Trong công việc sáng tác thơ văn, có nhiều khi giống như công việc đồng áng người nông dân . Có người cày sâu cuốc bẫm  suốt cuộc đời, mơi thu hoạch.  Cũng có người chỉ gieo một mùa mà đã bội thu.   Trong văn chương cũng vậy, có một số ít nhà thơ thành công và thành danh chỉ với một vài bài thơ ( dĩ nhiên sự thành công của số ít nhà thơ trong trường hợp này, còn phải kể đến tài năng, chất lượng nghệ thuật, tác phẩm, bối cảnh xã hội, sự yêu thích và cảm nhận của người yêu thơ ).   Vũ anh Khanh là một trong những trường hợp hiếm hoi ấy, vơi bài Tha la xóm đạo.
     Vũ anh Khanh là bút danh Võ văn Khánh, sinh năm 1926 tại Mũi né, Phan thiết, tỉnh Bình thuận, qua đời vào 1956* 
-----
*   bị bắn chết  khi bơi qua sông Bến hải vượt tuyến . (BT)
  
     Từ 1945 đến 1950 , Vũ anh Khanh  là cây  bút chuyên viết truyện ngắn và tiểu thuyết.
     - truyện dài  đã xuất bản:  Nửa bồ xương khô (  2 tập- Nxb Tân Việtnam, Saigon 1949)- Bạc xíu lìn
( Tiếng chuông xb, Saigon 1949)  -  Cây na trắc ( Tân VN, 1947) ...
     - truyện ngắn :  Ngũ Tử Tư (  Tân VN, 1949) - Đầm ô rô ( Tiếng chuông, 1949) - Sông máu
( Tiếng chuông, 1949) - Bên kia sông ( Tân VN, 1949) ..
.
     - tác phẩm Vũ anh Khanh có giá trị  tiêu biểu cho dòng văn chương thời kỳ kháng Pháp ở Nam Bộ. Nhưng, dường như nhiều người chỉ nhớ đến Vũ anh Khanh qua bài Tha la xóm đạo:

                                                Đây Tha la xóm đạo,
                                               Có trái ngọt cây lành.
                                               Tôi về thăm một dạo. 
                                               Giữa mùa nắng vàng hanh
                                               Ngậm ngùi, Tha la bảo:
                                              - Đây rừng xanh, rừng xanh, 
                                               Bụi đùn quanh ngõ vắng.
                                               Khói đùn quanh nóc tranh,
                                               Gió đùn quanh mây trắng, 
                                              Và lửa loạn xây thành. 
                                               Viễn khách ơi! hãy đừng chân cho hỏi
                                               Nắng hạ vàng ngàn hoa gạo rưng rưng
                                               Đây Tha la một xóm đạo ven rừng.
                                               Có trái ngọt, cây lành im bóng lá.
                                               Con đường đỏ bụi  phủ mờ gót lạ
                                               Ngày êm êm lòng viễn khách bơ vơ! 
                                               Về chi đây! Khách hỡi! Có ai chờ ?
                                                Ai đưa đón?
                                                Xin thưa, tôi lạc bước! 
                                                Không là duyên, không là bèo kiếp trước,
                                                Không  có ai chờ, đưa đón tôi đâu! 
                                                Rồi quạnh hiu, khách lặng lẽ cúi đầu.
                                               Tìm hoa rụng lạc loài trên vệ cỏ.
                                               Nghìn cánh  hoa bay ngẩn ngơ trong gió
                                              Gạo rưng rưng, nghìn hoa máu rưng rưng. 
                                              Nhìn hoa rơi, lòng khách bỗng bâng khuâng
                                              Tha la hỏi: - Khách buồn nơi đây vắng ?
                                               - Không, tôi buồn vì mây trời đây trắng !
                                               - Và khách buồn vì tiếng gió đang hờn? 
                                                Khách nhẹ cười, nghe gió nổi từng cơn.
                                                Gió vun vút, gió rợn rùng, gió rít, 
                                                Bỗng đâu đây vẳng véo von tiếng địch:
                                              - Thôi hết rồi! Còn chi nữa Tha la !
                                                Bao người đi thề chẳng trở lại nhà 
                                                Nay đã chết giữa chiến trường ly loạn! 
                                                Tiếng địch càng cao, não nùng ai oán
                                                Buồn trưa trưa, lây lất buồn trưa trưa
                                                Buồn xưa xưa, ngây ngất buồn xưa xưa
                                                Lòng viễn khách bỗng dưng tê tái lạnh
                                                Khách rùng mình, ngẩn ngơ người hiu quạnh
                                               - Thôi hết rồi! Còn chi nữa Tha la!
                                                 Đây mênh mông xóm đạo với rừng già
                                                Nắng lổ đổ rụng trên đầu viễn khách
                                                 Khách bước nhẹ theo con đường đỏ quạch.
                                                 Gặp cụ già đang ngắm gió bâng khuâng
                                                 Đang đón mây xa ... khách bỗng ngại ngần:
                                                - Kính thưa cụ, vì sao Tha la vắng ? 
                                                 Cụ ngạo nghễ cười  rung rung râu trắng,
                                                 Nhẹ bảo chàng:' Em chẳng biết gì ư ? 
                                                 Bao năm qua khói loạn phủ mịt mù! 
                                                 Người nước việt ra đi vì nước việt
                                                 Tha la vắng vì Tha la đã biết,
                                                 Thương giống nòi, đau đất nước lầm than '.
                                                                              *
                                                  Trời xa xanh, mây trắng nghẹn ngàn hàng 
                                                  Ngày hiu quạnh. Ờ...ơ... hơi tiếng hát
                                                  Buồn như gió lượn, lạnh dài đôi khúc nhạc. 
                                                  Tiếng hát rằng : Tha la hận quốc thù,
                                                  Tha la buồn tiếng kiếm.
                                                  Não nùng chưa! Tha la nguyện hi sinh 
                                                  Ờ...ơ... hơ... Có một đám chiên lành
                                                  Quỳ cạnh chúa, đám chiên lành run rẩy:
                                                   - lạy đức thánh  Cha
                                                   - lạy đức thánh Mẹ
                                                    - lạy đức Thánh thần
                                                  Chúng con xin về cõi tục để làm dân...
                                                   rồi..,. cởi trả áo tu, 
                                                   rồi...xếp Kinh cầu nguyện
                                                   rồi ... nhẹ bước trở về trần... 
                                                   Viễn khách ơi! viễn khách ơi ! 
                                                   Người hãy ngừng chân,
                                                   Nghe Tha la kể, nhưng mà thôi khách nhé !
                                                   Đất đã chuyển rung lòng bao thế hệ
                                                   Trời Tha la vần vũ đám mây tang, 
                                                   Vui gì đâu mà tâm sự?
                                                    Buồn làm chi cho bẽ bàng!
                                                    Ờ...ơ...hơ..Ờ...ơ...hơ ...tiếng hát;
                                                                     Rung làm lạnh, ngân trầm đôi khúc nhạc
                                                    Buồn tênh hênh , não lòng lắm khách ơi !
                                                    Tha la thương người  viễn khách quá đi thôi !
                                                         -----
                                                        *  có bản chép:
                                                                     Rung rung lạnh ngâm tràn đôi khúc nhạc 
                                                                              *
                                                    Khách ngoảnh mặt nghẹn ngào trông nắng đổ 
                                                    Nghe gió thổi như trùng dương sóng vỗ
                                                    Lá rừng cao vàng rụng lá rừng bay ...
                                                    Giờ khách đi. Tha la nhắn câu này: 
                                                    - Khi hết giặc, khách hãy về thăm nhé! 
                                                     hãy về thăm xóm đạo 
                                                     có trái ngọt cây lành
                                                    Tha la dâng ngàn hoa gạo
                                                     Và suối mát rừng xanh
                                                     Xem đám chiên hiền thương áo trắng 
                                                     Nghe trời đổi gió nhớ quanh quanh ...' 
                                                                             THƠ  VŨ ANH KHANH

     Vũ anh Khanh viết bài thơ Tha la xóm đạo vào 1950, sau ngày ông đến thăm Tha la *
      Tha la, một làng. thuộc xã An hòa, huyện Trảng bàng, tỉnh Tây ninh.   Đây là một xóm đạo Thiên chúa giáo đã có từ lâu đời trên đấtTây ninh.  Nơi đây có một ngôi nhà thờ được xây dựng từ những năm đầu của thế kỷ XX. Và,  là  một làng quê hiền hòa, thơ mộng, trong thời kháng chiến chống Pháp, dân xóm đạo Tha la vùng lên chống giặc ngoại xâm, Tha la bị điêu tàn dưới gót gầy đinh thực dân Pháp xâm lược nước  lần thứ 2. , người dân xóm đạo Tha la đã cùng đất nước đứng lên chống giặc ngoại xâm.  Như nhiều làng quê khác trên đất nước thân yêu, Tha la cũng bị điêu tàn dưới gót giầy xâm lược. Bài thơ Tha la là một chuyện kể về xóm đạo trong thời kỳ khói lửa chiến tranh.  Lời thơ dung dị, gần gũi.  Nhịp điệu bài thơ nhẹ nhàng như lời tâm tình đã lay động bao người.  Bài thơ ra đời  lập tức gây tiếng vang, đông đảo người yêu nước đọc thơ yêu nước yêu mến.
-----
  *  Vũ anh Khanh về Trảng bàng  ở với  văn sĩ Thẩm thệ Hà, sáng tác bài thơ trên, và  viết tiểu thuyết -  được sự động viên  của Thẩm thệ Hà -  Vũ anh Khanh viết được nhiều tiểu thuyết trong thời gian này  và sau Thẩm thệ Hà  đưa in trong nhà xuất bản Tân Việtnam ( 1949). 
          Thẩm  thệ Hà khẳng định tên thật Vũ anh Khanh là Nguyễn Năm.   
         khi Vũ anh Khanh tập kết ra Bắc ( theo hiệp định Genève 1954 ) ,Thẩm thệ Hà ở  lại Saigon, hoạt  động văn nghệ, dạy học, mở nhà xuất bản  dâu.  
         đâu đó vào năm 1956, nhân dịp được cử đi công tác ỡ Vĩnh Phú  - Vũ anh Khanh   nhớ  miền Nam , đã sửa  giấy đi đường :  Vĩnh Phú thành Vĩnh Linh.
         và khi  tới Vĩnh Linh,   lợi dụng đêm tối trời , Vũ anh Khanh đã  bơi qua sông Bến hải,  bị bắn chết .
        vào khoảng  năm 2000, Thẩm thệ Hà viết một bài  ngắn về Vũ anh Khanh, tiết lộ chi  tiết cái chết,  bị cấp trên khiển trách , cả tổng biên tập báo Văn  nghệ tp. HCM + người viết bài bị  phê phán
         bởi,  khi ấy Thẩm thệ Hà  vẫn  được lãnh trợ  cấp  300 ngàn đồng / tháng  - quỹ xã hội từ  Thành ủy tp. HCM đãi ngộ 
" chiến sĩ văn hóa  hoạt động trong vùng tạm chiếm ".  (BT).

      - Trước 1975,  nhạc sĩ Dzũng  Chinh. đã phổ nhạc bài thơ Tha la xóm đạo, tiếp nhạc sĩ Sơn Thảo cũng phổ bài thơ thành ca khúc Hờn Tha la - Viễn Châu - một soạn giả cải lương nổi tiếng đã từng mượn ý + lời thơ bài thơ Vũ anh Khanh viết thành một ca khúc tân cổ giao duyên: Tha la xóm đạo. Thành công của những ca khúc, tình khúc phổ từ bài thơ Tha la xóm đạo ngày càng bay bổng, vang xa, lan tỏa  rộng hơn.

     Từ khi ra đời đên hôm nay, bài thơ tha la xóm đạo dã được gần 60 năm.  Qua thời gian, bài thơ còn đọng mãi trong long người yêu thơ và sống mãi với đời.  []

                                                                                                 ( kỳ sau  :   vũ- đức- sao- biển  )

        lê ngọc trác 

             tài liệu tham khảo:

   - Địa chỉ tình Bình Thuận.
   -Văn chương Nam Bộ & cuộc kháng chiến chống Pháp / Nguyễn văn Sâm
       ( xb trước 1975 ở Saigon) .
   - Vũ anh Khanh / Hồ Đinh ( 2007) 

( Sđd - tr.   125- 131  - B T xin lỗi tác giã đã tạm lược 2 tác giả:  TNH + THV )


Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

chuyện tình / love story / erich segal / bản việt văn : phan lệ thanh - 3



                                chuyện tình  /  love story 
                                                eric segal  / phan lệ thanh  chuyển ngữ  

                                                                                   3

     Tôi bị thương nặng trong trận Cornell.
     Thật ra chính là lỗi tại tôi.  Đang lúc sôi nổi, tôi chẳng may lỡ miệng tôi gọi tên trung phong của địch là dân Canuck , Đ.M.  Tôi ngu ở chỗ không nhớ rằng trong đội đó có 4 thằng người Canada, sau này tôi mới khám phá ra là đứa nào cũng vô cùng yêu nước, vóc dáng nở nang và lúc đó đang đứng gần chỗ tôi.   Bị thương chưa đủ, tôi còn bị phạt nữa mới nhục chứ.  Và không phải phạt thường đâu : 5 phút vì tội đánh lộn.  Giá các bạn nghe được những lời tụi ủng hộ Cornell nhạo tôi, khi nghe tên tôi bị phạt !  Dân Harvard chính tông chịu vượt mấy chục dặm trường đường thổ  tả để đến tận Ithaca, New York, thì chẳng có mấy, dù đấy là trận tranh giải Trường Xuân đi nữa.  5 phút !   Tôi liếc thấy  huấn luyện viên vò đấu bứt tai, khi tôi leo qua tường vào chỗ phạt.
    Jackie Felt chạy vội tới.  Lúc đó tôi mới để ý thấy nửa mặt bên phải tôi bê bết máu.   Trời đất quỷ thần ơi , " hắn vừa lăn máy cần máu trên mặt tôi vừa lẩm bẩm : Trời đất ơi , Ollie !"
    Tôi ngồi yên, nhìn trân trân trước mặt.  Tôi xấu hổ không dám nhìn ra mặt băng với niềm sợ hãi to lớn nhất của tôi vừa thành sự thật: Cornell thắng.   Dân hâm mộ áo đỏ  gào rú lên và la ó ầm ĩ.   Sắp kết thúc rồi.  Rất có thể Cornell sẽ thắng trận này -   và thắng luôn giải Trường Xuân - mà tôi còn những hơn 2 phút phạt nữa lận !
     Bên kia sân băng, đám lâu la Harvard ít ỏi ngồi im nom thật thảm hại.   Lúc này khán giả hâm mộ của cả 2 phe đều đã bỏ quên tôi.   Chỉ có  1 người vẫn còn dán mắt vào chỗ buồng phạt.   Đúng, ông ta có đến.
  " Nếu buổi họp xong sớm ba  sẽ cố tới Cornell xem." Giữa  hàng ngũ Harvard chính gốc  -  nhưng dĩ nhiên là chưa mọc gốc ra đâu - người ta trông thấy Olivier Barrett III.
     Từ bên kia sân băng , Mặt -Lạnh-Như-Tiền ngồi lầm lì quan sát; cuối cùng máu ngừng chảy và trên mặt đứa con trai độc nhất của ông chằng chịt toàn băng dính.   Các bạn thử đoán ông ta đang nghĩ gì ? chậc, chậc, chậc, - hay là tương tự như thế ?
    - Olivier, nếu con thích đánh lộn như vậy tại sao con không học đánh ' bốc '. ?

    - Thưa ba, ở Exeter không có đội đánh bốc nào cả.
    - Hừ , đáng lẽ ba không nên đến xem con chơi mới phải.
    - thưa ba, ba tưởng con chỉ chơi cho ba xem thôi sao ?
    - Hừm, con không nện nói " chơi cho ba xem " .
    Nhưng  ai mà đoán được ông ta đang nghĩ gì.  Olivier Barrett III là một núi đá biết đi, đôi khi biết nói  Mặt- Lạnh Như- Tiền
     Có lẽ Mặt-Lạnh-Như-Tiền đang tự khen mình như thường lệ : Thử nhìn xem, chiêu nay chỉ có vài dân Harvard đến dự, vậy ra trong đó có ta.  Ta, Olivier Barrett III, người bận rộn vô chừng, làm chủ mấy nhà băng và v.v. ... vậy mà ta đã chịu bỏ thời gian lên Cornell xem trận côn  cầu dở ẹc . Hay không !' ( ' hay' cho ai mới được chứ !?)
    Đám đông lại gầm lên, nhưng lầnnày còn dữ dội hơn.   Cornell thắng lần nữa.  Chúng nó hơn mình rồi.   vậy mà tôi còn phải ngồi đây 2 phút nữa cơ.  Davey Johnston trượt trở lại mặt đỏ bừng vì giận.   Nó trượt ngang  chỗ tôi ngồi, nhưng không thèm ngó vào.  Và hình như mắt nó rơm rớm nước ? Ừ, thì nó  vẫn biết mình mất giải đến nơi rồi - nhưng, trời đất ơi - ai mà khóc ! Tuy nhiên Davey là  đội trưởng Harvard và có thành tích đáng kính phục từ xưa :  7 năm liền chưa bao giờ thua, từ trung học đến đại học.  Một thứ thần thoại hạng thấp.   Nhưng y đã lên lớp cao từ lâu rồi.  Còn 1 ván gay  go cuối cùng.
    Bên ta thua 6-3.

                                                                    ***

    Sau trận cầu, bác sĩ Richard Selzer  chụp hình cho biết xương mặt tôi vẫn còn nguyên  vẹn, chỉ phải khấu tất cả 12 mũi trên má.  Jackie Felt nán lại trong phòng thuốc . lải nhải kể với viên bác sĩ việc tôi ăn uống không đầy đủ và kêu, giá mà tôi chịu khó uống thuốc muối thì đã không có chuyện  gì xảy ra.   Selzer lờ Jack đi, và với vẻ mặt nghiêm khắc bảo tôi rằng : thiếu chút nữa tôi gãy luôn xương lòng con mắt ( dùng đúng  danh từ y khoa) và nếu khôn ra, tôi phải nghỉ chơi 1 tuần.
    Ông ta rời  phòng thuốc và Felt lẽo đẽo theo sau để nói chuyện cách ăn uống   Tôi thấy nhẹ nhõm được ngồi một mình.
    Tôi tắm rửa chậm chạp, cẩn thận tránh làm ướt mặt.   Ảnh hưởng thuốc Novocain nhạt dần nhưng hình như tôi thích  được cảm thấy đau.   Tôi nghĩ, đằng nào mình cũng thua cha nó rồi còn gì!   Tụi tôi đã bôi nhọ tiếng tăm, xóa mờ thành tích Davey Johnston nữa.   Chính ra, không phải hoàn toàn lỗi tại tôi ,, nhưng lúc này tôi cảm thấy như chính tôi là kẻ phạm tội.
    Phòng thay đồ trống trơn.  Chắc ai nấy về khách sạn cả rồi.   Chắc không ai muốn trông thấy tôi hay nói chuyện với tôi nữa.   Mồm miệng đắng vì buồn  - tôi nếm được cái buồn lúc đó - tôi gói ghém đồ đạc rồi bước ra ngoài.   Lưa thưa vài dân ái mộ Harvard đứng tản mát trên bãi lộng gió.
    - Mặt có sao không , Barrett?
    - Cám ơn ông , không sao, ông  Jencks ạ.
    - Làm miếng bíp -tếch là khỏi hết.
    Một giọng nói quen thuộc vọng tới tai tôi.   Olivier Barrett III vừa lên tiếng.  Thật đúng kiểu ông già, nghĩ cách chữa bệnh bình dân đối với người bị đánh sưng mặt.
    - Cám ơn ba, bác sĩ đã lo cho con rồi.
   Tôi đưa tay chạm mảnh băng mà Selzer dán trên má, che lấp vết khâu.
    -Ăn cho no bụng cơ mà !

                                                                         ***

    Trong bữa ăn , chúng tôi lại tiếp tục một màn không-nói-chuyện, bao giờ bao giờ cũng bắt đầu bằng:
" Hồi này con ra sao ?" - và kết thúc bằng: " Muốn ba giúp gì không ?".
    - Hồi này con ra sao ?
    - Thưa ba, con vẫn thường.
    - Mặt đau không ?
     -Thưa ba, không.
        ( mặt tôi bắt đầu nhức  thấy nội !)
     - Thứ 2 tới, con nên đến Jack Wells cho ông ta xem lại vết thương .
    - Thưa ba, không cần đâu ạ.
    - Ông ta chuyên môn  về ...
    - Bộ ba tưởng ông bác sĩ Cornell này là bác sĩ thú y sao ?  -  tôi nói, hỵ vọng sẽ  làm xịt ngòi cái lối nghĩ  theo kiểu trưởng giả của bố tôi, lúc nào cũng nhắc đến chuyên viên, chuyên môn, hoặc
' hạng nhất'.
   Olivier Barrett III tuyên bố bằng một giọng mới, lúc đầu tôi tưởng  bông đùa:
    - Chẳng sao, nhưng vết thương khá độc đấy.
    - Thưa ba, vâng ( chẳng lẽ tôi lại chặc lưỡi ).
    Bỗng nhiên tôi tự hỏi không biết giọng nói hơi bông đùa của ba tôi có ẩn ý trách mắng hành động hung hãn của tôi không ?
    - Có phải ba muốn ám chỉ rằng lúc chiều con cư xử hạ cấp giống thú vật không ?
    Ông hơi lộ vẻ thích thú, vì tôi đã hỏi câu đó.  Nhưng ông chỉ noi: "   chính con đề cập chuyện thú y chứ đâu phải ba ?"  Đến đây, tôi ngoảnh sang  tờ thực đơn:
      Khi ăn tới món chính,  Mặt-Lạnh-Như-Tiền chuyển sang mục thuyết giáo  rất lẩm cẩm, nếu tôi nhớ không lầm - và tôi có thể lầm -  lần này là 1 bài thuyết giáo về vấn đề chiến thắng và chiến bại.   Ông nói ông biết đợi tôi đã mất giải ( thua ba, quả là tinh thật !) . Nhưng, một khi lao vào trò chơi thể tháo, sự thua được thật ra không quan trọng bằng cách chơi.    Những lời ông nói, nghe sao giống phương châm thế vận hội vậy - và tôi linh cảm-  đây chỉ là lời mở đầu cho lời chê bai những giải thể thao lặt vặt như giải Trường Xuân.   Nhưng tôi không hề có ý định dùng ngôn từ  thế vận hội , tôi đáp lại, nen chỉ ừ ào : " Thưa ba, vâng, thưa ba, vâng " -  rồi im bặt...
     - Chúng tôi ca bài ca con cóc như thường lệ,nghĩa là quanh quẩn bên cái đề-tài-không hẳn-là-đề-tài ưa thích  của Mặt-Lạnh-Như-Tiền về những dự tính của tôi.
    -À, Olivier, trường Luật đã trả lời chưa?
    -Thưa ba, con vẫn  chưa nhất định học luật.
          ( bộ ông định đùa nữa hay sao? ông muốn tôi mỉm cười ca ngợi lời lẽ văn vẻ của ông sao ?}
    - Thưa ba, chưa.
    - Để ba gọi  điện thoại nói cho Price Zimmmerman .
         ( bằng một phản ứng tức thì, tôi chặn ông lại)
    - Đừng! Xin ba đừng gọi.
    Olivier Barrett III ngay thẳng, nói :
     - Ba không xin xỏ gì đâu, ba chỉ định hỏi cho biết thôi.
    -Thưa ba, con muốn được trả lời như mọi người khác.  Xin ba đừng nhúng vào chuyện này.
    - Được.  Được. Không sao !
    - Cám ơn ba.
     - Vả lại, chắc chắn thế nào con cũng được nhận
    Tôi không hiểu sao, nhưng ngay khi đang được ông khen, Olivier Barrtett III cũng vẫn làm tôi thấy xấu hổ.
    Tôi đáp:
     - Cũng không dễ ăn lắm đâu. Vả lại trường đó không có đội côn cầu.
     Không biết tại sao tôi có ý định tự hạ giá trị mình đến thế ! Có lẽ chỉ vì ông nghĩ trái ngược lại..
     -Con còn có tài khác nữa chứ - Olivier Barrtett III tự nói - nhưng không chỉ định rõ ràng.
         ( tôi chắc chắn rằng ông chẳng biết phải chỉ định làm sao )
     Thức ăn dở  chẳng kém gì câu chuyện, nhưng, ít nhất tôi biết trước bánh mì sẻ ỉu đến chừng nào, trong khi không bao giờ đoán nổi ba tôi sẽ cho tôi thưởng thức câu chuyện ngọt bùi nào đây .
    - Và  còn đoàn Nghĩa-quân phụng-sự hòa bình nữa ?  ( ông gợi chuyện chẳng đâu vào đâu).
    - Thưa ba gì ạ? (tôi hỏi , không hiểu ông vừa lên tiếng tuyên bố hay để hỏi tôi).
    - Ba thấy đoàn Nghĩa-quân-phụng-sự-hòa-bình hay lắm chứ, con thấy thế không ?
    -Dạ, nhất định là hay hơn đoàn Nghĩa-quân-phụng-sự-chiến-tranh rồi.
    Thế là huề.  Tôi chẳng hiểu ông mà ông cũng chẳng hiểu tôi.   Có phải đấy là một đề tài nói chuyện
 không ?  Tiếp theo sẽ là những vấn đề thời sự hay kế hoạch của chính phủ ? Không.  Tôi quên mất rằng cái đầu đề chính yếu bao giờ cũng là những dự tính của tôi.
    -Nếu con muốn  gia nhập đoàn Nghĩa-quân-phụng-sự-hòa-bình, ba không phản đối đâu , Olivier ?.
     -Thưa ba, con cũng vậy.
    Tôi cố đáp  lại tinh thần hào phóng của ông.  Tôi chắc Mặt-Lạnh-Như-Tiền chẳng bao giờ để ý những điều tôi nói đâu, vì thế, tôi không ngạc nhiên, khi thấy ông không có phản ứng gì trước c âu noi mỉa mai của tôi.
    -Nhưng, trong lớp con họ nghĩ sao?
    - Thưa ba, sao ạ. ?
    - Họ có thấy đoàn Nghĩa-quân-phụng-sự-hòa-bình có y nghĩa gì đối với đời sống không ?
    Tôi đoán, ba tôi sống, vì câu: " Thưa ba, có ạ, cũng như con cá nó sống vì nước ".
    Môn bánh nhồi táo trắng tráng miệng cũng dở ẹc nốt.

                                                                        ***

     Khoảng 11  giờ 30 tôi tiễn ông ra xe.
    -Có cần gì nữa không. con?
    -Thưa ba, không. ba về ạ.
    Và xe ông chuyển bánh.
     Đúng thế , có máy bay đường Boston-Ithaca-New York, nhưng Olivier Barrett III thích đi xe hơi hơn.   Không phải vì lái xe hàng giờ đến đây,  sẽ khiến người ta nghĩ ông thương con.   Ba tôi thích lái xe, giản dị, chỉ vậy thôi.   Thật nhanh ! Và đêm khuya như thế này, Aston Martin DBS có thể chạy nhanh như gió.  Tôi dám chắc Olivier Barrett III  sẽ  đoạt giải quán quân, nếu có cuộc  đua xe Ithaca-Boston   -  trước khi tụi tôi đánh bại được Cornell và chiếm giải côn cầu.   Tôi biết, vì tôi thấy ông canh đồng hồ hoài.
    Tôi trở về khách sạn để gọi Jenny.
    Cả ngày chỉ có lúc này là đáng sống.  Tôi tả lại vụ đánh lộn ( bỏ qua nguyên nhân chính) và tôi biết nàng khoái chí lắm.  Bạn bè nàng toàn làmột lũ nhạc sĩ run lẩy bẩy, đâu có ai dám đấm đá hay bị đấm đá bao giờ.
    -Ít ra, anh cũng phải thanh toán tên đã đánh anh chứ ?
    - Có chứ, thật sự thanh toán, người hắn nát bét.
    -Ước gì em được  xem cảnh đó.  Chắc thế nào anh cũng đánh nát vài tên, khi chơi ở Yale, anh nhỉ?
    - Ừ.
    Tôi mỉm cười.   Trên đời, nàng chỉ ưa cái giản dị.

                                                                                     ( còn tiếp)

      erich segal 

 ( sđd:  tr. 31 -43 )
.