Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2018

'lá thư xúc động của [nhạc sĩ] hoàng thi thơ, gửi người con bên kia chiến tuyến -- source: https://nhạcxưa/vn/



Lá thư xúc động của Hoàng Thi Thơ gửi người con ở bên kia chiến tuyến


Tác giả:

KD: Bạn bè gửi cho bài viết này về chuyện tình giữa nghệ sĩ Tân Nhân và nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ. Ngày cuối tuần mình không muốn đăng các bài kinh tế, chính trị nặng đầu. Xin đăng bài về văn hóa, nghệ thuật để thư thái.
1- Đọc bài này bỗng nhớ biết bao kỷ niệm về nghệ sĩ Tân Nhân. Bởi thời ở Báo ND, mình và chị Tân Nhân là hàng xóm của nhau trong khu tập thể Nam Đồng (cũ). Hai chị em rất quý nhau. Chị Tân Nhân có dáng người vào loại cao lớn, gương mặt xinh đẹp, nhưng đặc biệt đôi mắt to, hàng mi dài, đẹp và đầy sức sống, trông rất quyến rũ với nụ cười tươi mê hoặc. Mình là con gái mà cũng mê chị, đừng nói chi đến đàn ông  😀
Khi đọc bài viết này, không biết Trương Nguyên Việt- tác giả- con trai nghệ sĩ Tân Nhân có biết một chi tiết quan trọng không? Đó là lúc có bầu (Trương Nguyên Việt), nghe tin người chồng sắp cưới của mình- Hoàng Thi Thơ “dinh tê”- chị Tân Nhân quá bàng hoàng. Thất vọng và đau đớn, chị định nhảy xuống sông tự tử. Đã lội ra sông, nước ngập đến đầu gối, chị đứng tần ngần một lúc rồi lặng lẽ quay vào, nước mắt lã chã. Đó là khi bất chợt chị nghe cái thai như quẫy đạp. Câu chuyện này chị Tân Nhân kể cho mình nghe vào một buổi tối mất điện, mình và chị nằm bên nhau trên chiếc giường đôi trong căn phòng tập thể 18 m2 của chị. Chị kể về cuộc đời chị, những đau đớn, chìm nổi của người thiếu phụ khi nghe tin người chồng sắp cưới bỏ rơi… Còn có gì đắng hơn thế? Chuyến chị lén gặp ông Hoàng Thi Thơ ở Nam Vang, trở về, chị đã bị kiểm điểm lên bờ xuống ruộng…
Không chỉ chuyện riêng, những lúc con cái, nhất là đứa con gái của chị có những vấp váp cay cực trong đời, thì mình cũng là người chị tìm đến chia sẻ. Hai chị em nói chuyện, bàn bạc. Rồi chị lặng lẽ đứng lên trở về nhà, đôi vai như nặng trĩu buồn đau. Mình bùi ngùi xót xa, mà không biết làm sao để giúp chị. Nỗi đau ở người đàn bà nghệ sĩ “hồng nhan gian truân” như số mệnh…
2- Là nghệ sĩ, nhưng chị Tân Nhân sống cũng rất giản dị. Bởi thời bao cấp đó, có ai không nghèo (trừ diện cán bộ Tôn Đản, bìa C trở lên). Nhiều khi mình bắt gặp chị quần ống thấp ống cao, bê ngửa chiếc nón trong đó đựng ít cà chua, hoặc cà pháo còn xanh mua ở đầu ngõ nhưng nụ cười lúc nào cũng thường trực. Nhớ mãi chuyện này:
Một lần, bỗng nhiên chị hốt hoảng chạy sang nhà mình. Hóa ra, ông Tố Hữu- thông gia của chị đến thăm (con trai của chị lấy con gái TH): Em, cho chị soi gương nhờ cái! Mặt mũi đầu tóc chị rối tung, hệt một bà nội trợ trong bếp. Chị vội vã chải đầu, ngắm nghía trước gương. Mình cuống cuồng lục tung tủ áo của mình, đưa cho chị chiếc khăn len đỏ Trung Quốc rất điệu (thời đó, mình thích chiếc khăn len đỏ này lắm, vì mê truyện ngắn “Cây phong non trùm khăn đỏ”. Chị trùm lên đầu, ngắm nghía rồi bất chợt vội vã cởi ra: Không, chị không đội đâu, trông thế nào í! Ai lại đội khăn đỏ cơ chứ! Hai chị em hiểu ý nhau, cứ cười ngặt nghẹo, cười chảy nước mắt. Rồi chị lại tất tả chạy về để tiếp ông thông gia- khi đó là quan chức cấp cao lắm- dưới ít người trên vạn người…
Chị đã trở về với cát bụi. Nhưng hình ảnh người đàn bà nghệ sĩ đẹp và tràn đầy sức sống, với giọng nói miền Trung tình cảm và lúc nào cũng cười tươi- với mình- như chưa bao giờ có những nỗi khổ đau mặn chát- thật khó quên.
Giờ, linh hồn chị hẳn nhẹ nhõm rất nhiều
Trước khi nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ lập nghiệp ở miền Nam sau năm 1954, ông đã từng tham gia kháng chiến chống Pháp trong hàng ngũ Việt Minh ở Bình Trị Thiên. Tại đây Hoàng Thi Thơ đã có mối tình đẫm nước mắt với Tân Nhân – một ca sĩ được xem là huyền thoại của dòng nhạc đỏ.
Ca sĩ Tân Nhân và nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ có cùng quê ở Quảng Trị, học cùng trường từ nhỏ, sau này cả hai cùng đi theo kháng chiến. Tân Nhân theo kháng chiến từ lúc mới 16 tuổi, theo đoàn văn công Bình Trị Thiên. Năm 1949, trong 1 lần bị Pháp càn, đơn vị tan tác, các thành viên đoàn chạy vào rừng sâu thoát và mất liên lạc… Tin đồn về trận càn Phong Lai, dù đã được cải chính của Việt Minh, nhưng vẫn lan truyền về đất Nghệ Tĩnh.
Tin đồn Tân Nhân bị giết làm bàng hoàng thầy trò ngôi trường nổi tiếng một thời bà theo học. Trường Huỳnh Thúc Kháng đã làm lễ tưởng niệm cô học trò Tân Nhân. Người bạn học cùng quê trước đó là Hoàng Thi Thơ – lúc này đang công tác ở Nghệ An – nghe tin như tan nát cả cõi lòng. Anh đã thể hiện nỗi nhớ thương Tân Nhân bằng bài hát Xuân chết trong lòng tôi:
Xuân ơi Xuân
Chim xa đàn
Xuân ơi Xuân
Ngờ đâu Xuân chết trong lòng tôi
Trong tiếng đàn…
Ôi chim xa cành
Bướm lìa hoa
Trùng phùng xa lắm…
Khi trở về và nghe được bài hát này, Tân Nhân đã rất xúc động.
Nỗi thương nhớ dành cho người (ngỡ) đã chết của Hoàng Thi Thơ đã làm động lòng cô nữ sinh. Bà lại lên đường ra Nghệ An và gặp lại Hoàng Thi Thơ lúc đó cũng đang tìm bà, rồi bắt đầu một mối tình lãng mạn và trắc trở.
Trong một lần về công tác và thăm quê nhà, Hoàng Thi Thơ đã bị Pháp bắt giam một thời gian và ở lại luôn miền Nam sau hiệp định Geneve 1954 chia cắt đất nước. Ông đã bỏ lại Tân Nhân với đứa con trong bụng rồi vào Sài thành lập nghiệp, kết hôn với ca sĩ Thúy Nga năm 1957. Còn ca sĩ Tân Nhân ôm hận, nén nhớ thương về lại miền Bắc, tự nguyện dấn thân cho kháng chiến và trở thành một ca sĩ huyền thoại của nhạc đỏ với bài Xa Khơi của Nguyễn Tài Tuệ. Bài hát nói về nỗi nhớ thương của người con gái đất Bắc đối với người trai nơi miền Nam. Bài hát hợp cả với chất giọng lẫn hoàn cảnh nên Tân Nhân trình bày đạt cảm xúc cao độ:
Nắng tỏa chiều nay
Thuyền về mái động chiều nay
Nhìn phương Nam con nước vơi đầy thương nhớ
Nhớ thương anh ơi
(Xa Khơi)
Đứa con kết quả của mối tình lãng mạn ấy sống cùng mẹ trên đất Bắc với hai nỗi đau riêng là không được biết mặt cha và chịu một lý lịch có cha là nhạc sĩ dưới chế độ Sài Gòn… Người con trai lúc đầu lấy họ mẹ, mang tên Trương Nguyên Việt, sau đó lấy tên khác là Lê Khánh Hoài với họ của người cha kế. Ngoài ra còn có bút danh Triệu Phong (là quê quán của Hoàng Thi Thơ) khi viết báo.
Dưới đây là bài viết của nhà báo Trương Nguyên Việt kể về người cha của mình – nhạc sĩ huyền thoại của miền Nam Hoàng Thi Thơ – kèm theo đó là bức thư đầy xúc động mà nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ đã gửi cho người con xa cách của mình.
“Hoài, đứa con trai đầu lòng yêu quý của Ba
“Chối bỏ” ? Từ ngữ ấy không hề có trong từ điển đời ba. Hoặc có chăng đi nữa, thì ba chưa bao giờ dùng nó. Ba chưa bao giờ chối bỏ con. Suốt 35 năm trời nay, con luôn ở trong ký ức của ba, trong trái tim của ba, trong tâm hồn của ba….”
Cho đến năm 1987 – nghĩa là 12 năm sau ngày Sài gòn sụp đổ, tôi mới nhận được lá thư đầu tiên ấy của ba tôi, nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ từ Mỹ gửi về. Ba tôi đã bắt đầu lá thư như thế …
“Năm 1956, Ba đã từ Sài gòn ra Đà Nẵng thăm ngoại con khi ba nghe tin mẹ con “đi thêm bước nữa” .Thăm ngoại thì ít, nhưng cốt để hỏi thăm con thì nhiều.
Năm 1958, ba đẻ em Thi Thi. Chính lúc đó, Ba nghĩ tới con nhiều nhất. Ba đã dùng cái tên “Thi” để đặt tên cho em con, cái tên đầy kỷ niệm mà ngày xưa ba và mẹ con đã rất yêu và đã hứa với nhau sẽ dùng để đặt cho đứa con đầu lòng của ba và mẹ con, là con. Và từ ngày đó, mỗi lần gọi tên em Thi của con là riêng ba, ba nhớ tới con. Nhớ cho tới khi nào ba không còn trên trần gian này nữa để gọi tên Thi.
Năm 1964, trong một hoàn cảnh vô cùng éo le, ba đã bỏ nước trốn sang Nam Vang. Những ngày lén lút đó, biết rằng mẹ con đến đó trình diễn, ba đã bất chấp hiểm nguy để liên lạc với mục đích duy nhất là là biết được chút tin tức về con và mẹ con. Và ba còn nhớ rõ, nếu lúc ấy mẹ con không quá dè dặt và không quá cứng rắn, ba đã trở lại nơi ba phải giã từ mẹ con… Và có cơ hội sống bên con từ 1964!
Năm 1970, khi ba soạn phim “Người cô đơn”, ba đã hoàn toàn nghĩ tới con, dựng lên một nhân vật bé bỏng , nhân vật mang tên bé Tâm, một nhân vật suốt đời cô đơn rất tội nghiệp, một nhân vật mà vào đó, ba đã gửi hết nỗi niềm tâm sự của ba. Nhân vật đó, người cô đơn đó, đứa bé cô đơn đó, chính là con, chính là Hoài, chính là cái kỷ niệm quý đẹp nhất của một người nghệ sỹ họ Hoàng và một người nghệ sỹ họ Trương… Con chớ giật mình, con nhé, con chớ ngạc nhiên, con nhé! Ba xác nhận một lần nữa, “người cô đơn” chính là con, chính là Hoài, chính là người con đã tưởng rằng cha mình đã chối bỏ mình.
“Suốt 35 năm trời, ba hằng tự hào về một điểm: Đời ba, trong đó có con và mẹ con, sao giống như một pho tiểu thuyết. Mà tiểu thuyết nào mà lại không có nhiều tình tiết éo le, phải không con? Thôi chúng ta, ba +mẹ+ con, dù gặp những éo le, gập ghềnh, buồn sầu thì cũng cho đó là số phận của những người có cuộc đời giống như tiểu thuyết…
Hoài con, nếu theo con, “con đã mất ba nửa cuộc đời rồi” thì chắc chắn nửa cuộc đời còn lại, con sẽ có ba hàng ngày, hàng tháng, hàng năm… Còn đối với ba đã 35 năm nay, dù chưa một lần được gặp, ba chưa bao giờ mất con và mẹ con một ngày một tháng một năm nào. Vì không một ngày một tháng một năm nào, ba không có con và mẹ con trong lòng ba, trong tâm hồn ba…
Nhắc đến mối tình đầu của Mẹ con mà con viết: “Tưởng hết sức đẹp đẽ” ba hãnh diện xác nhận với con một lần là, cho đến bây giờ mối tình đó, đối với ba cũng như một số người đã biết mối tình đó, là mối tình đẹp nhất trần gian. Ba không đại ngôn, không phóng đại khi ba nói như vậy. Ba và mẹ con sẽ tìm thấy dần để hiểu thấu dần. Đối với ba, suốt đời, mẹ con là tuyệt vời, Tân Nhân là tuyệt vời. Lại một dẫn chứng nữa, một chứng dẫn nữa. Năm 1956, thời gian ba soạn sách, ba soạn cuốn “Để sáng tác một bài nhạc phổ thông”, trang đầu của cuốn sách, ba in dòng chữ: “Thân yêu gửi Tân Nhân”. Mặc dù ba biết mẹ con “đã đi thêm bước nữa”. Ba yêu mẹ con là thế, từ những năm 49-50-51 đến 56, đến cả bây giờ 87, thì không có lý nào ba lại không yêu con và yêu ít hơn? Điều này chắc con không biết, nhưng điều này ba tin mẹ con biết. Có lẽ vì một hoàn cảnh bắt buộc nào đó, mẹ con biết nhưng chẳng hề nói ra cho con hay…
Lời đề tặng của nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ trong cuốn Để Sáng Tác Một Bài Nhạc Phổ Thông
Thôi, dù biết hay chưa biết, với thời gian, với những tác phẩm của ba mà rồi đây con và mẹ con sẽ dần dà tìm thấy, mẹ con và con có ngày sẽ hiểu được lòng ba và tình ba. Sự muộn màng nào, hiểu nhau muộn cũng đau thương, nhưng sự muộn mằn nào cũng đẹp. Đó là sự muộn màng trong tiểu thuyết, sự muộn màng trong cuộc đời tiểu thuyết của chúng ta…
Mối tình đẹp nhất trần gian
Ba tôi đã nói vậy về mối tình của ba tôi và mẹ tôi. Nhưng ba tôi không biết rằng, đó chính cũng là mối tình khổ đau nhất của mẹ tôi, người đã trao cho ba tôi tất cả tuổi thanh xuân của mình. Hồi tưởng lại mối tình ấy, mẹ tôi đã viết trong hồi ký:
Cuối năm đệ nhất Huỳnh Thúc Kháng (Một trường học kháng chiến ở khu Tư thời kháng Pháp), cùng với đợt ồ ạt vào Lục quân khu 4, ra Việt Bắc nhận công tác của các anh các chị, tôi gia nhập Đoàn văn công mặt trận Bình Trị Thiên và Trung Lào do hai anh Đình Quang và Bửu Tiến lãnh đạo vào chiến trường phục vụ bộ đội. Đó là thời kỳ gian khổ nhất của chiến trường BTT.
Hiệu quả hoạt động của đoàn hạn chế. Địch luôn rình rập càn lên chiến khu. Một lần, chúng tôi bị bao vây tứ phía, trên trời máy bay, dưới sông ca nô, trên bộ địch vây quanh… Quá bất ngờ, chúng tôi từng tốp theo hướng núi xanh mà chạy. Nhóm tôi có 6 người, 4 đứa là con gái chui vào rừng sâu, đứt liên lạc với đơn vị.
Tin đồn về trường Huỳnh Thúc Kháng là Tân Nhân đã bị chết trong trận càn. Một người bạn học cùng quê – Nhạc sỹ Hoàng Thi Thơ đã truy điệu tôi bằng bài hát : Xuân chết trong lòng tôi. Cả trường đã hát, đã khóc, đã xót thương tôi ra đi quá trẻ…
“Xuân ơi xuân/chim xa đàn/xuân ơi xuân/ ngỡ đâu xuân chết trong lòng tôi…”
Nhưng tôi đâu đã chết. Một thời gian sau, Bộ chỉ huy cho một số ít chúng tôi trở về trường cũ HTK học tập. Trên chuyến đò dọc Châu Phong – Bạch Ngọc, một bạn gái lớp dưới đã hát cho tôi nghe “Xuân chết trong lòng tôi”, với lời bình: “ Phải có một tình yêu sâu sắc lắm , anh ấy mới như điên như dại khi hay tin chị chết, đã lang thang cầm roi quất ngang quất dọc trên các nẻo đường Bạch ngọc mà khóc mà viết nên bài ca ấy”.
“Ôi chim xa cành, bướm lìa hoa, trùng phùng xa lắm…”
Với nỗi xúc động thơ trẻ chứa chan, tôi thầm nghĩ “Biết mình chết rồi mà vẫn yêu thương tiếc nuối, phải chăng đó là tình yêu chân thật”. Xót xa thay, mối tình chân thật ấy lại là một mối tình bất hạnh: Trong chuyến về thăm nhà vùng tạm chiếm, anh Hoàng Thi Thơ bị mắc kẹt, và từ đó chúng tôi mãi mãi cách chia. Cháu Hoài, kết quả của mối tình mà chúng tôi tưởng rằng rất đẹp đẽ ấy, hơn nửa cuộc đời mới biết mặt cha, và bao năm sống trên đất Bắc phải mang trong lý lịch của mình là con một “nhạc sỹ ngụy”…
Con là con sông có dòng đục dòng trong
“Con sinh ra là một giọt lệ đau
Giọt lệ ấy chẳng đủ soi lòng mẹ
Đừng giận con mẹ ơi vì thơ bé
Con nào đã hiểu hết nổi cuộc đời…
Con là vật kỷ niệm lúc chia phôi
Mẹ muốn quên dáng người đi tội lỗi
Con lại mang khuôn mặt người cha ấy
Vì có con mẹ chẳng thể quên cha…
15 tuổi, khi còn là học sinh phổ thông ở Hà Nội, không biết vì một nỗi tủi thân nào đấy, tôi đã viết bài thơ tâm sự trên và định gửi tặng mẹ. Nhưng rồi tôi đã không dám gửi, mà chỉ để trong nhật ký của mình. 17 tuổi tốt nghiệp phổ thông, tôi làm đơn tình nguyện lên đường nhập ngũ và đi chiến đấu ở mặt trận Trường Sơn và mặt trận Lào. Chính nơi lửa đạn ấy đã tôi luyện tôi trở thành một người lính dạn dày, và trở thành một cây bút trẻ (bút danh Châu La Việt). Những cha chú trong văn chương khen trong tôi có gen văn nghệ của Tân Nhân và Hoàng Thi Thơ …
Năm 1976 lần đầu tôi vào Sài Gòn. Me tôi mong tôi có dịp gặp ba tôi, người mà từ khi chào đời, tôi chưa một lần biết mặt. Nhưng ông đã ra đi từ trước đó. Cho đến mãi năm 1987, cha con mới liên lạc được với nhau qua lá thư đầy xúc động trên. Đến năm 1994 thì ba tôi lần đầu về nước, và lần đầu cha con được gặp nhau, được những đêm nằm bên nhau thổ lộ hết tâm can…
Tôi nhớ ở đêm đầu tiên gặp gỡ, có cả con trai tôi Hưng Việt, ba tôi bộc bạch tâm sự với tôi rằng:“Bao năm xa con rồi, ba biết con rất khổ. Giờ đây con muốn gì ở ba, con yêu cầu gì ở ba?”. Tôi đã lặng đi vì điều quan tâm ấy, và thưa với ba hai nguyện vọng: Một là lúc này bà ngoại của tôi đang nằm ở bệnh viện Nguyễn Trãi, thập tử nhất sinh, tôi nói với ba tôi rằng: Ngày xưa bà ngoại từng yêu quý ba lắm, nếu được sáng mai xin ba hãy vào thăm bà, cũng là để bày tỏ ân tình với mẹ của con. Và điều thứ hai là, con lớn lên được như hôm nay là nhờ ở đất nước, nhân dân và bè bạn đã nuôi dưỡng, khi ba đẻ con ra nhưng không có điều kiện nuôi con (ba tôi đã ra đi khi mẹ tôi còn mang thai tôi giữa một cánh rừng kháng chiến), con muốn nhân dịp này, ba tổ chức một bữa liên hoan với tất cả bạn bè của con để ba tôi nói những lời từ trái tim mình những lời cám ơn họ…
Ngay sáng hôm sau, ba cùng tôi và cháu Hưng Việt vào bệnh viện Nguyễn Trãi thăm bà ngoại của tôi, đang những giây phút cuối của cuộc đời. Cũng chính ở đây, ba tôi đã xúc động gặp lại mẹ tôi sau 45 năm xa cách. (Mẹ tôi đã bay từ Hà Nội vào trước đó một thời gian để săn sóc bà ngoại tôi…)
Rồi ít ngày hôm sau, tại nhà hàng Thanh Niên, một bữa tiệc do chính ba tổ chức. Bạn bè tôi đến nhiếu lắm, dù còn thiếu biết bao người hoặc ở xa, hoặc là những đồng đội của tôi đã nằm xuống…. Ba tôi đã nghẹn ngào xúc động đứng lên cám ơn tất cả bè bạn của tôi, nhiều năm tháng qua đã đùm bọc, cưu mang, giúp đỡ cho con trai mình nên người. Những ly rượu nâng lên, có cả nụ cười và cũng có rất nhiều dòng nước mắt …
(Cũng xin được nói thêm, sau đợt này về Mỹ, ba tôi đã làm các thủ tục để tôi mang họ Hoàng, với tên gọi là Hoàng Hữu Hoài, và con tôi, cháu Hưng Việt là Hoàng Hữu Hưng Việt. Và ghi rõ vào gia phả họ Hoàng… Năm 2008, con trai tôi cưới vợ. Khi này ba tôi không còn nữa, nhưng nghệ sỹ Thúy Nga, vợ của ba tôi mà tôi gọi là Mợ, dù đã đau yếu lắm, cũng đã từ Mỹ gửi về mừng cưới cho cháu 200 USD. Cháu Hưng Việt và vợ cháu là Quỳnh Thi đã hết sức xúc động về tấm lòng của bà )…
———


------------------------------------------------------
trích lại từ blog KIM DUNG/ KỲ DUYÊN
================================

bài liên quan đến chi hội tin lành thị nghè: " 33 TÍN ĐỒ HÀN QUỐC SINH HOẠT TÔN GIÁO TẠI CHI HỘI TIN LÀNH THỊ NGHÈ '/ bài viết: Đinh Bạch Dân -- bài đăng lại

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2016

33 tín đồ hàn quốc (hệ phái trưởng lão) sinh hoạt tôn giáo thuần túy tại chi hội tin lành thị nghè/ bài viết : đinh bạch dân

 33 tín đồ hệ phái ' trưởng lão hàn quốc ...
bài viết : đinh bạch dân


                     33 tín đồ hàn quc, h phái 'trưng lão' 
             nhóm ti chi hi tin lành th nghè'
                                                            đinh bạch dân


tờ chương trình thờ phượng 
'công bố nhóm tín đồ Hàn ...'
tại chi hội Tin lành Thị Nghè.
 (chúa nhật 3-7-2016-- từ 11 đến 13 giờ)  

(TP chụp lại)
                                                             
                                                      

- mấy tháng nay, lễ 1+ lễ 2; ngót nghét chưa tời con số 100; không kể lễ 3, rất ít . Dãy ghế trung tâm có 15 hàng; đếm đi đếm lại, từ hàng ghế số 1 đến 7; được khoảng 5 người + cộng người hướng dẫn chương trình là 6.  Ông quản nhiệm vừa gióng tiếng," ... sợ mai đây, tín đồ Hàn quốc nhóm sẽ đông, còn đông hơn nữa, cảm ơn Chúa -- và, giả thiết những tín đồ người Việt càng ngày càng ít đi, thì ... -- ngưng, không nói tiếp) 




 11 giờ  ngày chúa nhật 3/7/ 2016 , nhóm tín đồ  người Hàn quốc lục tục kéo đến phòng nhóm chính thức chi hội Tin lành Thị nghè.

 Đôi ba chấp sự Việt niềm nở tiếp đón, phát tờ chương trình 'Công bố nhóm tín đồ người Hàn quốc chính thức sinh hoạt thuần túy tôn giáo tại chi hội Thị nghè'. 

đếm đủ chữ , con số 21 dài lê thê kia -- cứ cho là rất kín kẽ đi nữa -- dưới lăng kính chính trị, thì đủ;  còn tôn giáo, thì chưa?

không phải hệ phái Tin lành nào (hoặc, tà phái) cũng được phép nhóm với Tổng hội Tin lành Việt Nam, (miền Nam) đều được chấp thuận -- mặc dầu đấng chúa tể chỉ là một '3 ngôi đức chúa Trời '.

 vậy là, 33 tín đồ Hàn quốc làm việc ở Việt nam, nhóm với chi hội Thị nghè -- nếu đúng danh xưng, phải ghi bằng chữ ' nhóm  tín đồ Hàn quốc .( hệ phái Trưởng lão'.

Mục sư Hàn quốc ,  ông Moon Byung Soo [1958 -    ]   ( trong tờ chương trình chỉ ghi MOON, tôi được ông quản nhiệm Khuê ghi bổ tuc tên  đầy đủ )  đứng trên bục giảng; đọc một câu bằng tiếng Hàn, mục sư Nguyễn thế Hiển, trưởng đại diện Tin lành tp. đọc (hay dịch) ra tiếng việt trôi chảy.

  Nhìn xuống dưới, 33 tín đổ Hàn quốc (nam+ nữ) làm việc tại Saigon , hiện đang ngồi dãy hàng ghế  trung tâm; xem ra số người nhóm lại nhỉnh hơn hẳn tín đồ Thị nghè, đã nhóm ở lễ 1 tham dự.

 ( mấy tháng nay lễ 1+ lễ 2 ; ngót nghét chưa tới con số 100;  không kể lễ 3,rất ít . Dãy ghế trung tâm có 15 hàng; đếm đi đếm lại, từ hàng ghế số 1 đến 7; được khoảng 5 người + cộng người hướng dẫn chương trình, là 6 . Ông quản nhiệm vừa gióng tiếng chuông, " ... sợ mai đây, tín đồ Hàn quốc nhóm sẽ đông, còn đông hơn nữa, cảm ơn Chúa -- và, giả thiết những tín đồ người Việt càng ngày càng ít đi,  thì ... " -- ngưng,  không nói tiếp ).

 ngoài kia,  bầu trời nắng dịu, gió mát  hiu hiu thổi, độ ẩm cao; tạo một bầu không khí ru ngủ, tôi ngồi ở băng ghế thứ 5, vẫn nghe  lời mục sư Hiển đọc. (haythông dịch),

  "... chúng ta nên thăm viếng lẫn nhau * , thờ phượng phải lẽ; người Hàn quốc chúng tôi  làm việc ở tp. HCM còn khá nhiều người chưa tin Chúa . Hôm nay,  chúng tôi có được một chỗ thờ phương tốt đẹp thế này , xin dâng lời cảm tạ đấng Christ đã lo liệu, sắm sẵn cho+ lời cảm ơn  tới ông quản nhiệm Vũ đình Khuê **  +Ủy ban  nhân dân thành phố +  ban Tôn giáo thành phố + ban Nội vụ thành phố. ; và, các cấp tương tự ở quận Bình thạnh, ở phường 17+ ban Chấp sự + tín đồ Chi hội sở tại . 
 Hôm nay  ngày chúa nhật 3-7, tín đồ Hàn quốc chúng tôi tham dự, để nghe kết quả' công bố nhóm tín đồ Hàn quốc sinh hoạt thuần túy tại chi hội Thị nghè'--kể từ chúa nhật tuần sau  10-7 , chúng tôi nhóm thường xuyên tại chi hội Tin lành thị nghè. ( từ 11 giờ - 13 giờ, tại 1 phòng ở lầu 1).
 Thật vui sướng , thêm một lần nữa; chúng tôi dâng lời cảm ơn  Chúa  ...   v.v... 
---
 thầm nghĩ : thăm = thăm người sống ; viếng = viếng người chết.  Chẳng lẽ, ban Thăm viếng có mục đích thăm' tín hữu sống mà đang chết, sao?' (Bt)

**   ông Vũ đình Khuê, quản nhiệm chi hội Thị nghè gửi đơn tới Ủy ban nhân dân thành phố ngày 30-12-2015; tới  ngày1 tháng 6 năm 2016 ,  Ủy ban chấp thuận cấp phép.


Bó hoa mầu vàng rực rỡ từ tay mục sư Moon Byung Soo để cảm ơn  ông quản nhiệm chi hội Thị nghè, được  trao cho mục sư Vũ đình Khuê.

Tôi tới hàng ghế đầu, đển hỏi ông quản nhiệm,

"... liệu tôi có thể xin chụp lại bài thuyết giảng của mục sư Moon? "--    mục sư Khuê trả lời," tôi có đủ ở văn phòng, kể cả văn thư cho phép của Ủy ban thành phố".-- ông quản nhiệm gật đầu

 về chỗ ngồi lắng tai nghe ông thư ký hội thánh đọc thông báo; rồi cầm hộp đồ ăn thông công; từ nhóm tín đồ Hàn quốc đem tới -- tắt lễ, chúc phước xong -- tôi tới  gặp ông quản nhiệm lần nữa, để  chụp lại 2 văn bản trên.

 "tôi để nhà mất rồi"-- lời ông quản nhiệm.

 (vậy là, văn bản Ủy ban thành phố, mà ông quản nhiệm vừa đọc trên bục giảng; lại khác với văn bản ' tôi để nhà mất rồi' , sao?
  ( tôi thấy ông có dáng điệu flegmatique, hệt như đôi,  ba chính khách bẻm mép Anh quốc). 

 "cảm ơn ông quản nhiệm Khuê" --muốn ra lời; nhưng, sao không thể !

    []


đinh bạch dân
 July 3rd,  2016

------


vài tấm ảnh 'công bố tín đồ người hàn quốc ...'
nhóm tại phòng nhóm chính chi hội
tin lành thị nghè -- chúa nhật 3-7-2016



                                          toàn cảnh phòng nhóm chính chi hội Tin lành Thi Nghè
                             124- 128 Phan Văn Hân -phường 17/ quận Bình Thạnh/ tp.HCM. 
                                                    (ảnh: Khánh/ ban thanh niên Thị nghè)


                                                            mục sư  Moon Byung Soo (trái) 
                                              + mục sư Nguyễn Thế Hiển (phải) giảng luận
                                                    'lễ công bố  nhóm tín đồ người Hàn quốc...' 
                               nhóm tại chi hội Tin lành Thị Nghè'-- trưa ngày chủ nhật 3-7-2016


                                                vài tín đồ người Hàn quốc lác đác, đến trước tiên ...
                             -- người nữ, váy đen, chuyên viên đệm đàn piano ban hát Hàn quốc
                                                                     (ảnh : TP)


dãy hàng ghế giữa:
-  tín đồ Hàn quốc 'phái trưởng lão'

 dãy ghế  ngoài cùng
  - ông Vũ đình Khuê, quản nhiệm chi hội
  Tin lành Thị Nghè (mặc veston/ hàng ghế đầu))
-  mục sư Võ Văn Phước,  phụ tá quản nhiệm 
chi hội Tin lành Thị Nghè (mặc veston / hàng sau)

 (ảnh: TP)


   ban hát 'tín đồ Hàn quốc
 (ảnh: TP)


'trong tờ chương trình chỉ ghi MOON, tôi được
ông quản nhiệm Khuê, ghi đầy  đủ  tên mục sư
 MOON BYUNG SOO  [1958-    ]'
(ảnh: TP)


                                                 'cầm hôp đồ ăn thông công+ chai nước suối,
                                                              của nhóm tín đồ Hàn quốc ...'
                                                        -- về nhà, tôi mời vợ thông công :     
                                                thì ra 'cơm cuộn + kim chi+ nước  chấm+ đùi gà,
                                                     cánh gà rán '--khẩu vị lạ rất ngon miệng.

                                                                       (ảnh: TP)


                                                    ----------------------------------------------------
                                                    bài liên quan đến Chi hội Tin lành Thị Nghè
                                                   ==============================



'đăng lại đôi bài viết về: thi sĩ+ chủ nhà xuất bản Trần Hoài Thư+ cựu chiến sĩ Nhảy Dù Quân Lực VNCH Nguyễn Quốc Văn [ VNCH] + thi sĩ, cựu bộ trưởng thông tin [ CHXHCNVN] Nguyễn Khoa Điềm -- blog Thế Phong

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2016


thư quán bản thảo [ số 71/ tháng 8/ 2016 ]-- thơ tự-sự-kể trần hoài thư -- https://phamcaohoang.blogspot.com/

' thư quán bản thảo 71/  tháng 8'
thơ tự-sự-kể trần hoài thư




                                                 
                                                  (ảnh PCH /   blog phamcaohoang)



                              thư quán btho 
                         thơ tự-sự-kểtrần hoài t

                                                
                                  trần hoài thư qua nét vẽ đinh cường
                                           (ảnh: internet)



                              Các bạn ạ
                                      hãy uống  giùm ta một cốc bia
                                      lâu lắm ta thấy nhớ
                                      nhớ những bọt bia sủi tăm
                                      và mát ơi là mát
                                      mát ruột mát gan mát tình bạn bè bằng hữu


                                     Những ngày qua

                                     'gout' hành như cơn bão rớt
                                     hết ngón chân đến bàn chân
                                     hết ngón cái đến ngón út
                                     đêm qua lại chuột rút cả 2 chân
                                     la làng la xóm đau quá trời ơi
                                     rồi chửi thề tùm lum ...
                                     bỗng nhiên ngộ
                                     sao lại nằm mà la
                                     sao không tìm quên
                                     tôi đã biết được điều này trong 'nursing home'
                                     hình như phương thuốc thần diệu là làm sao dễ quên
                                     có thể là ngủ
                                     hay cũng có thể là làm
                                     nhắm mắt nhắm mũi mà làm
                                     và, ta đã làm.
                                     xong rồi bìa
                                     xong rồi 256 trang
                                     xong rồi sửa cái máy in lại vì 'spelling' nhầm quan trọng
                                     xong rồi sửa cái máy in nằm vạ, cứ hiện 'message error'
                                                                                     mà không tìm ra thủ phạm
                                     thì ra vì tờ giấy kẹt trong khay giấy để giấy không chịu lên ...
                                     không ai biết.
                                     xong rồi, 'network' cho chạy máy 1 lần, điện cứ chớp chớp
                                                                              vì tiêu thụ quá nhiều năng lượng
                                     không sao
                                     miễn là 256 trang
                                     lần này PVM báo cho biết sẽ gởi nhiều về Việtnam, đòi gởi
                                          thêm mấy mươi tập ... đã chơi thì chơi đến nơi đến chốn 
                                                                              ...   đã đánh thì đánh cho ra hồn ...
                                     đánh có bài bản, có chứng liệu, có hình ảnh chụp đàn chó
                                                                                                                    chổng đít
                                     đánh cho ông bạn đồ nho TTH, viết bài vì bị PVN đòi nợ 
                                                                                                                    đêm ngày
                                     xong, xong 256 trang
                                     nói với PVN, báo dạo này chẳng ai viết, chỉ toàn gởi thơ
                                     thế là bạn ta phóng bút truyện ngắn 'Cá chết lãng xẹt'
                                     nhưng mà ngày 15.7 khóa sổ thì sáng 15.7 bài vở trả nợ
                                              gởi về đến nỗi phải gác lại bài Mai Thảo, 
                                                                Dương Nghiễm Mậu, Nguyễn mạnh Côn ...
                                     
                                      Cảm ơn quí bạn
                                      vừa đánh máy gửi thư vừa xem đồng hồ
                                      'kẻo si mê văn nghệ'/  dịch từ 'littérarure' Trần thiện Đạo
                                      mà để nồi cá kho bị khét, nồi canh cạn nước biển đông,
                                                      để rồi 'zọt', quên hết cái 'gout'.   cái thấp khớp .

                               trần hoài thư
                              JULY 25,  2016






              
               Thư quán Bản thảo/ số 71 tháng 8 - 2016
               'CHIÊU NIỆM  nữ dịch giả PHÙNG THĂNG' 

                 
              truyện trần hoài thư  
                      tập hợp những bài đăng trước 30-4-1975 ở saigon
                        (bìa sách: internet)
        
                
                trần hoài thư     [ i.e. trần quí sách 1942 -   ]
               (ảnh: internet)

            sinh ở Dalat/ Trung bô/ Việtnam, từng theo học
            Trường Quốc học (Huế),đại hoc (Saigon);  giáo sư 
         trung học dạy trường trung học Trần cao Vân (tỉnh Quảng tín/ nay sát nhập
                            tỉnh Quảng nam/ Trung bộ).    Nhập ngũ khóa 24, sĩ quan trừ bị trường
Võ khoa Thủ đức; phục vụ tại đại đội Thám kích.(Vùng II, trong 7 năm)
                         Truyện ngắn đầu tay đăng trên bán nguyệt san Bách khoa (Lê ngộ Châu, chủ nhiệm).
                               Hiện nay (năm 2006), nhà văn Trần Hoài Thư đã nghỉ hưu, cư ngụ tại tư gia ở New Jersey.
                          Trong 6 năm gần đây, ông cùng các bạn văn: Phạm văn Nhàn + Trần băng Thạch
                          chủ trương THƯ QUÁN BẢN THẢO, do chính Trần Hoài Thư in ấn,
          cắt xén, phát hành.  
Vợ ông, bà Nguyễn thị Yến, hiện ở 'nursing home' -- người con duy nhất (enfant unique)
là Trần quí Thoại đảm nhiệm phần kỹ thuật (trình bày + bìa) 
THƯ QUÁN BẢN THẢO in ấn tác phẩm chính ông : Thơ Trần Hoài Thư + Truyện Trần Hoài Thư  (1998)
                      Ra biển gọi thầm (1995) Ban- mê- thuộc, những ngày cuối ( 1997) v.v. .. --  và, những tác phẩm các tác giả 
                     ở miền Nam ( VNCH) ;  trước 30-4-1975; còn sống; hoặc đã qua đời.

           (theo tư liệu CHÂU HẢI CHÂU)




lời bàn:

... một chiến sĩ cầm bút trong quân lực VNCH , khi ra trường Sĩ quan trừ bị Thủ đức(khóa 24/ khóa cuối cùng mang số 24 ) -- ít có người xung phong ra mặt trận; thì,  thiếu úy Trần quí Sách bút danh văn sĩ Trần Hoài Thư) xung phong vào đại đội thám báo, ròng rã 7 năm; ở Vùng II chiến thuật. 
  
Thời kỳ tết Mậu thân 1968, mặt trận dầu sôi lửa bỏng -- nhớ lại, tôi có thằng em vợ, tên Nguyễn quốc Văn (1943- 1968) cùng khóa 24 với thiếu úy Sách [bút danh Trần Hoài Thư] xin được chuyển về Không quân (bởi; có thằng anh rể là tôi, đang cầm bút 'chiến đấu' trong báo Lý tưởng /Kq')-- nhưng thất bại; rồi, phải xin về binh chủng Nhảy dù; rồi, được điều động tới tiểu đòan 9/ Nhảy dù  -- và, tử trận trong cuộc truy quét ở ven đô, bị bắn tỉa trên cầu Nhị bình, (Hốc môn/ nay, quận 12/ tp. HCM) rớt xuống sông.
(chiến dịch VC tấn công vào Saigon/ đợt 2/ tháng 5/1968).

  vợ tôi, (Nguyễn thị Khê) nước mắt ràn rụa; trách móc,

 "  .. sao anh không'chạy chọt' cho nó về Không quân; thì đâu nó có chết. Anh có nhớ, nó từng được anh xin việc ; làm guide (hướng dẫn viên) ở trại Cát lở , nó là thằng có công nhất trong việc: 'se duyên cho vợ chồng mình; nó cầm thiệp cưới lên Dalat; bênh vực 'anh rể tương lai hết
 lời ;'trước sự 'lắc đầu quầy quậy của bà 'mẹ vợ tương lai' . Xác nó vớt lên; được đưa về quàn tại Nghĩa trang quân đội Gò vấp (kho đông lạnh); bữa đến lấy xác, có trung tá Phùng ngọc Ẩn/ Kq+ đại úy Nguyễn văn Phát/Kq (nay quốc tỊch Mỹ, PHAT NGUYEN)" tháp tùng..."  
 [tiện dịp, xin lỗi độc giả, tôi (Thế Phong) có cơ hội để  post vài tấm ảnh về cô Nguyễn thị Khê, trước + trong ngày cưới. ] 

Nhắc lại chuyện ấy; tôi rất khâm phục 'tay chiến sĩ cầm bút , gốc Dalat -- như thằng em vợ tôi, lại cùng khóa 24, là cựu trung úy thám báo Trần quí Sách/ quân lực VNCH.


nguyễn quốc văn  [1943-       ] 
"...anh có nhớ, nó từng được anh xin việc, lam guide 
ở trại Cát lở; nó là thằng có công nhất ..."
- lời vợ tôi (nguyễn thị khê)-

bút tích nguyễn quốc văn ghi sau ảnh (trên)
(ảnh chụp ở trại Cát lở / Vũng tàu, 27/6/1966)



"nhớ lại tôi có thằng em vợ, tên Nguyễn quốc Văn [1943-1968]
      cùng khoá với cựu trung úy quận đội VNCHTrần quí Sách [ 1942-    ]
(ảnh chụp ,khi là thiếu úy Tiểu đoàn 9 Nhảy dù (VNCH).



2 tấm ảnh , tôi (TPhong) chụp cô  
 Nguyễn thị Khê ở Dalat. (tháng 12/ 1965)


 Nguyễn thị Khê (bên trái)đang nhìn ảnh tôi
 (TPhong) chụp cô; ớ Dalat --còn tôi; thì, đầu óc miên man lo nghĩ,
" liệu cô ấy có bằng lòng làm vợ mình, không đây?'

(ảnh chụp ở nhà ông bà Nguyễn quốc Bảo+ Bùi thị Phương Giản
 (ba mẹ cô Khê) số 279/9 đường Phan đình Phùng/ Dalat.
( cuối tháng 12/ 1965) 


 " trước sự lắc đấu quầy quậy của
' mẹ vợ tương lai, Thế Phong cũng cưới đượcvợ
đó là cô dâu Nguyễn thị Khê -- giáo sĩ Roberston (Báp- tít Mỹ)
 chủ hôn tại thánh đường Báp- tít, trên đường Minh Mạng , Dalat
-- sau đó,  rước dâu về Dalat Palace.   
(ảnh chụp ngày 30-01- 1966 trước cửa Dalat Palace)


" ... thế ra cô Khê  làm ở thư viện hội thánh báp-tít trung tín dalat.
là cô dâu  ư?" - lời giáo sĩ Báp-tít Mỹ Roberston, chủ hôn lễ cưới )
  (ảnh: tạp chí MISSI, 1965)

ảnh 1 ( trái)
  cô dâu Nguyễn thị Khê [1937-     ] + mẹ vợ [Bùi thị Phương Giản 1910-   ] 
                              + bố vợ [Nguyễn quốc Bảo 1908-   ] + giáo sĩ Báp-tít Mỹ Roberston (câm Kinh thánh)
            chủ hôn đám cưói ở thánh đường Báp- tít Trung tín Dalat. (68 đường Minh Mạng Dalat).

ảnh 2 (phải):
cô dâu Nguyễn thị Khê + mẹ vợ [Bùi thị Phương Giản ]+ giáo sĩ Báp-tít Mỹ Roberston

(2 tấm ảnh ghép : 
'không có hình chú rể, bởi có lần xô xát, cãi vã; chú rể tự xé ảnh mình' ) 


  trở lại chuyện thiếu úy Trần quí Sách, tốt nghiệp xong; chọn về đại đội thám báo; không giống các tay khác; có cầm bút viết 'tí ti'; hoặc, đã là 'văn nghệ sĩ trước + chiến sĩ sau' --  thì, hiển nhiên là phải chạy chọt 'hết nước hết cái'; để về hậu cứ bằng được, xung vào khối 
'Chiến tranh chính trị', cho 'thân xác được đởm bảo sự sống.' 

Chẳng hạn, khóa 12 Thủ đức ; các bậc đàn ành của Trần quí Sách+ Nguyễn quốc Văn v.v ... -- tổng thống Diệm chỉ thị bộ quốc phòng bắt các tay 'giáo sư+ trí thức + cầm bút' phải đầu quân -- nên,  có tay giáo sư trung+đại học Trần bích Lan (Nguyên Sa);  hoặc, Nguyễn ngọc Linh (chủ báo + chủ trường dạy anh văn nổi tiếng hàng đầu ở Saigon/ nay, ông Nguyễn ngọc Linh còn sống, ở Mỹ. ) v.v... vào 'ắc- ê', ở khoá 12 trường Võ khoa Thủ đức .

ra trường Võ khoa Thủ đức; những Trần bích Lan, Nguyễn ngọc Linh ... được về ngay hậu cứ Saigon -- Trần bích  Lan về nơi lo 'chung sự vụ' -- sau,  có một bút ký 'Chung sự vụ'

trở lại chuyện chiến sĩ Trần quí sách có bút danh Trần Hoài Thư, kia -- có lẽ 'định mệnh đã sắp đặt từ khi 'lọt lòng ra đời'; được đặt tên Trần QUÍ SÁCH ( quí văn chương+ chữ nghĩa) --  viết truyện ngắn ký bút danh Trần HOÀI THƯ  ( tưởng nhớ tới văn chương+ chữ nghĩa)  -- bây giờ ờ New Jersey; chàng ta +  vợ 
Nguyễn thị Yến 
(ấy là, khi 'nàng' khi chưa vào nursing home) lái xe hơi vi vút tới Cornell University Libraries; để chụp lại tư liệu văn học miền Nam/ VNCH -- nơi này, có nhiều sách việt ngữ rất 'phong phú+ đa dạng.

"  ... bây giờ ở New Jersey, chàng ta + vợ
(ấy là khi 'nàng' chưa vào nursing home) lái xe hơi vi vút tới Cornell University Lib ...    " 
(Nguyễn thị Yến/ ảnh: internet



chàng ta mua máy perfect binding, in lại tác phẩm của chàng+ bạn bè+ và, tự phát hành. 

 nhớ lại ngay:  nữ văn sĩ hải ngoại, Túy Hồng trả lời phỏng vấn (Gio-o.com): ' sách ở hải ngọai in ra  bán cho ai đây?, nên mới có chuyện ra mắt sách, mời bạn bè chung vui; đồng thời 'mở rộng hầu bao mua sách ủng hộ tác giả '.

bộ tam chế (chồng+ vợ+ con trai ) THƯ QUÁN BẢN THẢO đã 'copy' được khá nhiều cuốn cho ra đời -- ngài các tác phẩm TRẦN HOÀI THƯ ra; của nhiều vănt hi hữu khác -- tháng 8/ 2016, đã lên tới con số 71/ tháng 8/ 2016 -- chiêu niệm nữ dịch giả Phùng Thăng:  'CHIỀU VỀ ĐẤY BÓNG PHÙNG THĂNG'.  


  Cách làm này của chàng rất đáng hoan nghênh; nhưng bán ra mỗi COPY , chắc hẳn không thể nào 'quá đắt kinh khủng' như các 'đồng nghiệp vĩ đại Huê Kỳ  thực hiện -- chẳng hạn , chỉ MỘT worldcat.org/ đã bán một USED
   với 'giá cắt cổ',  được mệnh danh là 'rare & fine books';  có lẽ, đến hơn 40 tác phẩm của  TP (việt+ anh ngữ)   phát hành trên toàn cầu, qua địa chỉ 28 hiệu sách --  sách tiếng việt; có ghi đủ dấu tiếng việt . 
 (rất chuẩn HỎI+ NGÃ) 

 như :  Hồi ký ngoài văn chương by Thế Phong (Book) -- Nhà văn tác phẩm cuộc đời tự sự kể by Thế Phong (Book) -- Thư viết ở Sàigòn by Thế Phong (Book) -- The summing up of ten years of writing: reminiscence and reflections by Thế Phong (Book) -- Hồi ký ngoài văn chương by Thế Phong (Book) --  Khu rác ngoại thành: truyện by Thế Phong (Book) -- ( 2 editions published between 1966 and 1991)  v.v... 



"... chỉ một Bibio (ảnh)đã bán giá cắt cổ,
Thephong by Thephong, the writer, the work,
 the life' -   autobiography-- 
 1 USED $ 650.00 + 47.00 shipping to ...;
  -- ấy là,  chưa kể các nhà xuất bản khác ở Mỹ :
   Amazon.co.uk,  WorldCat ,
 Rulon- Miller Books, v.v..." 


1-16 of 143 results for Books"The Phong"
amazon co.uk




                                                             3 trang ' most widely held works about Thế Phong'
                                                               by http://worldcat.org/identities/lccn- nr7032935


                                                         thế phong   [i.e. đỗ manh tường 1932-    ]
                                                                 (ảnh: hoàng trung yên em gái hoàng thị ý nhi
                                                                                     (đà nẵng) chụp tại văn phòng
                                                              Chi nhánh nxb hội Nhà văn VN, tại tp. HCM (quận 3).
                                                                 -- khi ấy trưởng chi nhánh ,  nữ thi sĩ ý nhi).



           July 27, 2016
        thế phong
             [ mừng ngày sinh nhật vợ tôi 
              ( Nguyễn thị Khê  [27-7-1937 -    )
                      lần thứ 79.]
                                                 

Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2016

" .. .tôi như gái có chồng ;dù chồng chết, không tái giá; hay, léng phéng tìm đối tác.." -- nhà thơ nguyễn khoa điềm trả lời báo lao động online / hoàng văn minh thực hiện ( source; báo lao động online)

 tựa chính,'
 'nhà thơ nguyễn khoa điềm: 
  "giờ chỉ còn chương mặt ra trong thơ "
 source: báo lao động online

                                                 nguyễn khoa điềm [i.e. nguyễn hải dương 1943-     ]
                                                                                       (ảnh: internet)
                                                              -- sinh ngày 15-4 , nhà thơ, nhà chính trị; nguyên
                                                             ủy viên bộ Chính trị ban Chấp hành T.Ư đảng CS Việt
                                                             nam,  bí thư T.Ư đảng CSVN khóa IX,  bộ trưởng bộ
                                                              Văn hoá- thông tin ... 
                                                              -- lúc nhỏ sống ở quê , sau hiệp định Genève 1954;
                                                              năm 1955 ra Bắc,  học trường Học sinh miền Nam
                                                              -- tốt nghiệp đại học Sư phạm Hànội năm 1964, 
                                                              cùng khóa với Phạm tiến Duật+ Lê  anh Xuân ... 
                                                               -- tác giả nhiều tập thơ; hiện sống ở Huế.                          
                                                                                - theo WIKIPEDIA- 


            tôi như gái có chng, chng chết, khôntái giá ..." 
        - nguyn khoa đim trả li phnvn bálao đng
                                                      hoàng văn minh 

  Từ dạo quay về làm dân ở Huế, nhà thơ Nguyễn khoa Điềm; nguyên ủy viên bộ Chính trị, nguyên trưởng ban Tuyên giáo T.Ư -- sống rất lặng lẽ, kín tiếng." Bây giờ tôi chỉ còn chường cái mặt tôi ra trong thơ". Nhưng mới đây, ông bất ngờ có một tham luận khá gay gắt,'nặng lời'. Phải chăng, ông không còn 'biết sợ' điều phiền toái nữa -- như trong một câu thơ trước đó. ... Không trả lời ngay câu hỏi của tôi; ông bảo từ ngày nghỉ hưu; về Huế, ngoài chuyện làm thơ, đọc sách -- mối quan tâm lớn nhất của ông là 'các vấn đề văn hóa': "... tôi thấy tình hình ta cứ làm văn hóa như thế này, ta còn đi xuống nữa.  Cho dù, ta có tham vọng phát triển đất nước giàu mạnh lên; nhưng, hiện văn hóa chúng ta không được chuẩn bị tốt, thì lý tưởng xậy dụng xã hội tốt đẹp đó còn lâu mới tới được.  Kinh tế cũng không phát triển được.


  Hỏi:  -  Xin ông nói rõ hơn vế ý này?

  Đáp: - Tôi nói văn hóa là nói theo nghĩa rộng, chứ không phải theo nghĩa tổ chức các câu lạc bộ sáng tác văn  học.  Toàn bộ cách chúng ta làm hạn, toàn bộ cách chúng ta xử sự, làm kinh tế, quản lý, luật pháp ... chúng ta đang rất thiếu hụt về văn hóa.  Việtnam đã bị mất mát rất nhiều về văn hóa, do chiến tranh; nhưng cũng do chính chúng ta làm mất.  Khi đã thiếu văn hóa, con người ta rất dễ làm điều xằng bậy.  Tôi thấy bây giờ trong ứng xử với nhau, cái gì mà con người ta có thể bày tỏ thái độ; là họ bày tỏ rất thô bạo.  Đó là sự thiệt hại lớn, không lường được; đối với sự phát triển đất nước.  Cái sai trong con người, cái sai về văn hóa là cái khó điều chỉnh nhất; bởi biết đằng nào mà sửa, mà thay đổi.
Tôi đang lo là: nhiều người hiện chỉ mới thấy được hiện tượng; mà, chưa thấy được cái gốc sâu xa của vấn đề.  Hiện văn hóa vẫn là cái khó đánh giá, khó nhận xét; và, quy kết.  Ví dụ, như một người quan sát nền văn hoá Việt nam; họ phê phán những người làm lãnh đạo văn hóa không tốt; nhưng sự phê phán đó cũng không có chừng độ nào cả.  Bởi vậy, đôi khi có những cái sai lù lù ra đó; nhưng, chúng ta vẫn không nói được một cách rành mạch về chúng.
Vấn đề nữa là :  hiện tượng trong dân; có một tâm lý rất phổ biến: người ta không thích guồng máy chính trị hiện tại.  Người ta không thích; và, ngại tiếp xúc với chính quyền; trong khi cuộc sống của người dân lại có hằng trăm thứ phải gắn với chính quyền -- bởi; những 'đầy tớ của dân' luôn luôn vòi vĩnh, lạnh nhạt ... với dân.  Đó là biểu hiện của sự xuống cấp về văn hoá giao tiếp, văn hóa hành chính, văn hóa ứng xử.   Với một guồng máy như vậy; thì, làm sao đất nước phát triển; khi,  thiếu sự tin cậy giữa chính quyền và người dân. Hiện dân chỉ đối phó với chính quyền.  Tôi không rõ chúng ta điều chỉnh như thế nào ?

Hỏi: - Thưa , trong một hội thảo về văn hoá ở Huế mới đây, ông nói; " Ý thức bảo vệ, phát huy các giá trị văn hóa vật thể + phi vật thể là một ý thức đương đại ..." -- từng là một ngườ làm quản lý văn hoá ở cấp cao nhất, ông thấy ý thức này ở Việt nam như thế nào? "

Đáp:- Đúng vậy, nó là một ý thức rất mới; chỉ ra đời cách đây vài trăm năm thôi.  Lúc đó, người ta mới bắt đầu nghĩ rằng: văn hoá là một thành tố trong việc phát triển đời sống xã hội + xậy dựng con người.  Trước đây, rất nhiều giá trị; tất nhiên là quý, nhưng người ta chỉ coi như của cải đơn thuần (ví dụ: cái bình cổ) .  Ở nước ta, phải nói rằng:  'ý thức này ra đời; chỉ khi người Pháp vào Việt nam'.   Đến Sóc [sơn] , đền Phù đổng vừa được UNESCO công nhận là di sản văn hóa phi vật thể thế giới; nhưng, việc này đã được chuẩn bị từ thời kỳ ông Nguyễn văn Huyên (viện Bác đông bát cổ) kia.  Từ những năm 1930, ông đã có những công trình viết bằng tiếng Pháp về Phù đổng thiên vương.
Muốn hình thành một ý thức trong xã hội; từ các nhà quản lý đến giới nghiên cứu + người dân ..., thì cần phải có một quá trình tuyên truyền rất công phu.  Bởi; đôi khi chúng ta đang phá; mà, không biết là mình phá.  Có một thời kỳ, ý thức chúng ta về các vấn đề này không được tốt; chúng ta nhìn các giá trị lịch sử trước đây, bằng một con mắt không thân thiện.  Đứng trước các cung điện triều Nguyễn; chúng ta chửi nó là 'sản phẩm của giai cấp thống trị'.  Ngay một cái bình cổ trong nhà , cũng bị quy kết là tôn thờ các giá trị phong kiến.  Bài trừ tất cả các loại văn hóa có liên quan tới phong kiến, thục dân ... ; chúng ta cắt đứt quá khứ, cắt đứt sâu chừng nào; thì, được cho là có quan điểm, lập trường tốt chừng đó.  Đó là một thái độ rất nguy hại.  Mấy chục năm nay đã điều chỉnh lại; nhưng, không phải đã điều chỉnh hết được. Vậy, mới có chuyện ta sống chung với các giá trị của hôm qua; nhưng, vẫn [bị] coi thường, vẫn [bị] khinh miệt ...

Hỏi:- " Ngày nay nhiều hoạt động tinh thần được thực hiện, theo nguyên tắc của tiền bạc; chứ không phải nguyên tắc của văn hóa, càng không nói là nguyên tắc đạo đức nữa... "-- ông nhận định như vậy, có 'nặng lời' quá không?

Đáp: - Tôi thấy chẳng có gì nặng lời cả.  Đúng là, hiện nay nhiều hoạt động văn hóa nghệ thuật của ta, đang chạy theo đồng tiền. Tôi lấy ví dụ, phim 'Đường tới thành Thăng long' ; với, danh nghĩa phục vụ cho ngày lễ lớn; nhưng, lại mượn Tàu làm cho; để, rồi cuối cùng mất cả trăm tỷ -- vậy không phải 'chạy theo tiền' là gì?  Hay gần đây là, những cuộc bán đấu giá trợ giúp người nghèo; đồng bào bị lũ lụt, thiên tai ... , lại chỉ là những trò đùa; rồi, chuyện xuất bản sách giáo khoa ... [là] tiền cả.  Tuồng, chèo, cải lương ..., bây giờ xập xệ hết; vì, không có tiền.  Nếu, cứ để kéo dài như vậy; thì, 'không biết sẽ tối tăm đến mức nào nữa.'
Cái gì làm ra tiền thì đổ xô vào; cái gì không làm ra tiền thì bỏ, ngó lơ ..., là đang phổ biến.  Khi bước vào thời kinh tế thị trường; chúng ta có một 'cái quên rất cơ bản' , đó là 'kinh tế thị trường' chỉ phát triển, khi các yếu tố khác cũng được phát triển; thì, mới có thể phát triển tốt, lành mạnh. Nếu chỉ thuần túy là thị trường, tức làm ra tiền; thì, nó phát triển không bền vững; mà, còn đầy thảm họa.   Hãy nhớ: khi chủ nghỉa tư bản ra đời; kèm theo là các hệ tư tưởng quan trọng về dân chủ, nhân đạo, về quyền con người, về bảo vệ di sản truyền thống...; để, làm cho con người vững vàng hơn, trước các giá trị đồng tiền.  Còn; hiện ta như đang thả hết, 'chỉ coi kinh tế là quan trọng'.  Chúng ta như một người: lâu nay đói khát; bỗng nhiên, thấy đồng tiền trước mặt, là tất cả nhào, vồ cho thật nhiều; mà, quên mất các giá trị làm nên sự đứng đắn, tử tế của một con người.

Hỏi:- Tôi xin lặp lại câu hỏi:" Có cảm giác, bây giờ ông đã thôi, không 'biết sợ điều phiền toái' "?

Đáp: - Sống trong một xã hội như xã hội mình; thì, khi nào cũng phải sợ -- bởi, điều phiền toái xuất hiện từ những phiá mà mình không ngờ được; thậm chí, nhiều khi nó tới từ anh em, bạn bè -- bởi, ta chuẩn bị cho sự phát triển con người chưa đầy đủ.  Con người; thì, bao giờ cũng cần đến sự tự do, thanh thản, cần sự chủ động lựa chọn trong suy nghĩ+ phát biểu.  Nhưng, hiện tại chưa đạt tới những điều kiện như vậy; cho nên  con người luon gặp những khó khăn. Thậm chí; ngay, cả quyền được nói của nhà báo, cũng chưa được thực hiện đầy đủ. Hay; quyền được đi bỏ một lá phiếu đúng nghĩa của người dân, cũng chưa đạt. Cho nên; bất cứ lúc nào, ta cũng có thể bị phiền toái.

Tôi thường nói với một vài anh em,

  " ... hiện tôi như gái đã có chồng. Mà chồng; thì, chỉ có một thôi.  Tức là : dù chồng chết đi rồi; thì, tôi cũng chỉ có một chồng, chứ không tái giá; hay, léng phéng tìm đối tác.  Tôi sống với xã hội này, cũng như vậy. Tôi biết mình đã gắn bó; đã được nuôi dưỡng từ trong máu thịt; với hệ thống xã hội, với chế độ này. Tôi luôn gắn bó một lòng; nhưng, không hẳn; khi nào hôm nay, tôi cũng phải suy nghĩ như hôm qua cả.  Tôi phải có những suy nghĩ mới của tôi; về, tất cả mọi chuyện. "

Nhưng từ đó; để nói rằng: tôi đi tìm kiếm những cơ hội khác, những manh mối khác; thì, không phải. Ngày hôm qua tôi chưa nói về điều A, điều B; vì, tôi chưa nghĩ tới; hoặc, thời điểm đó, tôi mới chỉ suy nghĩ tới ngang đó. Đã có người hỏi tôi: 'vấn đề đó hôm qua không thấy bác nói; nhưng, bây giờ bác nói.' Thật ra; hôm qua, tôi chưa nghĩa [ra] được.  Tôi phải sống như mọi người; với , chừng ấy năm tháng; đến, giớ phút này, tôi cũng chỉ mới nhìn được như mọi người. Bởi; tôi luôn mong muốn cho quê hương, đất nước đạt được những giá trị mới, chứ không phải giá trị cũ.

Hỏi:- Vậy nên; thích hơn cả, vẫn là " chường cái mặt mình ra, trong thơ"? 

Đáp: - Đúng vậy. Bây giờ, chỉ còn chường cái mặt tôi ra, trong thơ.  Thơ; thì ,phải nói thật lòng mình, không thể giấu mình, không thể nói dối ... -- Việtnam chúng ta lại quan niệm văn học là 'đạo lý, trách nhiệm' ..., nên gò bó sự sáng tạo, cũng như hạn chế sự thổ lộ; trong khi 'văn chương phải thể hiện cái đẹp, nội tâm của con người'.
Gần đây; ý thức như vậy đã có, nhưng chưa đủ. Vì vậy; tôi đã nghỉ hưu; nhiều người lãnh đạo mong tôi 'phải thế này, thế kia', phải 'làm thơ ngợi ca', phải 'hô hào tiến lên' ... Vừa rồi; khi, tôi công bố một số bài thơ trên báo (sau khi về Huế); có rất nhiều ý kiến khác nhau; thậm chí, có người chê trách tôi 'đổi giọng'-- nhưng, tôi không quan tâm. 

 Phóng viên: -Xin cảm ơn ông về cuộc trò chuyện!


   hoàng văn minh
    thực hiện
   (source: báo Lao động Online)

      ---
     - Hỏi+ Đáp: do BT thêm vào. (Bt) 


       htttp://trannhuong.net/


       ------


       trích thơ nguyễn khoa điềm




                                                             tự do

                              Xin bạn bình tâm

                                       tôi chẳng bao giờ là nhà thơ tên tuổi cả
                                       danh hiệu đó xin nhường cho người khác

                                       tôi chỉ mong mình tự do
                                       để được là mình

                                       viết điều mình mong ước
                                       giữa cái thời sống là đeo đuổi

                                       danh hiệu, bạc tiền, ghế cao, nhà rộng
                                       tôi chọn tự do.


                                        thi sĩ


                                         Tự do trước hết chính mình
                                         không chiều lụy mình
                                         ngỏng cổ nghe lời khen tặng.


                                         Với tôi
                                         sự ân thưởng một câu nói vui bạn bè
                                         chiếc lá xanh bên đường
                                         chân mây chiều rạng rỡ.


                                          Tự do là tất cả
                                          những ràng buộc trong sạch
                                          giữa con người và con người
                                          con người cùng ngoại vật
                                          không ngã giá.


                                          Thật bình dị.


                                           Tự do làm tâm hồn ta lớn lên.



                                           nhng câhi đnăm


                                           Vì sao quất lại tròn đến thế?
                                           vì sao mai lại nở vàng?
                                           vì sao dáng chùa xưa lại đằm đến vậy?
                                           và mỗi mắt người sáng một niềm vui?


                                           Vì sao ly rượu đưa lên, tay mình run khẽ
                                           chẳng chạm vào ai, cũng đã chạm vào đời
                                           sao lại thế, nửa đêm thức giấc
                                           chợt thấy mình nhẹ bẫng giữa sương rơi?


                                            Mãi mãi hồn ta không cũ nữa
                                            em chăng là nắng mới tinh khôi?

                                             nguyễn khoa điềm

                                             ---
                                             - chỉ một chữ đầu mỗi đoạn thơ, viết chữ hoa. (Bt)


                                             htttp://vanvn.net/tu-doi-vao-van/trangtho-cua-nha-tho-nguyen-khoa-diem/330



            cõi lặng/ nguyễn khoa điềm



                                                     "... bây giờ; khi  đọc những dòng thơ trong tập
                                                                'Cõi lăng':  " Chúng ta; kẻ không may mắn/  rồi
                                                                 cũng nhập vào dòng chảy' những điều tốt đẹp'
                                                                 /dòng nước sẽ rửa sạch sự đớn hèn /   dẫu có khi
                                                                 đã nhường lời cho bọn khoác lác..." 
                                                                 Tôi, [Dương kỳ Anh] bỗng thấy cuộc đời thật khó..."

                                                                  DƯƠNG KỲ ANH / 'Nhà thơ Nguyễn khoa Điềm
                                                                  & 'Cõi lăng'  
                                                                                      (Văn nghệ Công an Online)
               


                                                             "... [cựu] thiếu tướng Nguyễn khoa Nam của Quân
                                                                  lực VNCH; là hậu duệ của dòng họ Nguyễn-khoa
                                                                  danh tiếng ở đất Thần kinh Huế --mà, các cụ tổ;
                                                                  đời này sang đời khác, đều có công trạng giúp
                                                                  chúa Nguyễn . Ông [Nguyễn khoa Nam] có người
                                                                  cháu, gọi chú ; là Nguyễn khoa Điềm, từng ủy viên
                                                                  BCT [bộ Chính trị] của đảng CS Việtnam..." 

                                                                   ( trích ' Hồi ký của LÊ NGỌC DANH' 
                                                                    (cựu trung úy quân lực VNCH,nguyên là tùy viên 
                                                                    của cựu tướng Nguyễn khoa Nam, tư lệnh
                                                                    QĐ 4/QK4 của quân đội VNCH.

                                                                           - trích lại từ Blog Nguyễn trọng Tạo-


                                                                   ------------------------------------------------
                                                                                bài đăng lại 
                                                                    ==========================