Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

thi sĩ trần tuấn kiệt / bài : vũ uyên giang .

100  khuôn mặt văn nghệ sĩ :    sa-giang-trấn-tuấn-kiệt
hồ nam+ vũ uyên giang  / Đất sống xuất bản,  USA 2006.

                          THI SĨ   SA - GIANG- TRẦN-TUẤN-KIỆT.*
                                                  bài  : vũ uyên giang 

( ....) **

           ...     rời nhà  Hoàng Hương Trang  ở  bên  Lê Quang Định ( Gia Định )Hồ Nam chở tôi trên xe gắn  máy đi về phía  Hàng Xanh để kiếm nhà Trấn Tuấn Kiệt,   với sự hướng dẫn của Hoàng Vũ Đông Sơn.   Trời  Sài gòn tháng 4 nóng như đổ lửa,  vì không cỏn cây xanh,  đường Sài gòn chen chúc những xe cộ đủ loại;  nhiều nhất là xe gắn máy.    Chúng tôi quẹo trái ở ngã tư  Lê Quang Định và  Bạch Đằng ,  ngay phía trước chợ Bà Chiểu để đi về hướng ngã ba Hàng Xanh.   Khi đi ngang qua cầu Bạch Đằng,  tôi chỉ cho Hồ Nam chỗ ngày xưa là quán cà phê của 
Hồng  Vân và   Nguyễn Nghiệp Nhượng - nơi tôi và nhà thơ Trần Văn Sơn hay ngồi vào buổi tối,  không phải để uống cà phê mà uống bia .  Khi đã đủ ' đô' , vừa ngà ngà say ,  lần nào Sơn cũng đứng ở bện bàn,  đọc bài' Ta vẽ một vòng tròn'  - vừa đọc thơ,  Sơn  vừa làm điệu bộ,  lấy tay vẽ một vòng xoay người theo chiều kim đồng hồ.   Hồ Nam hỏi tôi về tình trạng của  Trần Văn Sơn bây giờ ở Mỹ ra sao ? Có hay gặp không ?

               Tôi kể cho Hồ Nam nghe chuyện gặp Trần Văn Sơn  cách đây cũng đã gần đâu dó mươi năm  ở Charlotte (  North Carolina)  bay về Alhambra ( nam California ) ,  ghé nhà
 Hà Thúc Sinh , bởi Sơn ở gần nhà Sinh nên Sinh lại ' ới' qua ngồi uống bia .   Có cả Trần Kiêu Bạt,  mới đó mà nay bạt đã ra người thiên cổ !   

                 Khi đến ngã ba Hàng Xanh , chúng tôi  quẹp phải lên hướng Thị Nghè,  nhà của  Trần Tuấn Kiệt  nằm ở trong hẻm,  khu đối diện trường trung học Nguyễn Duy Khang ngày trươc.   Đậu xe trước cửa tiệm uốn tóc ó bảng hiệu   BI   UỐN TÓC ,  Hồ Nam hỏi :

                 - Trần Tuấn Kiệt đâu rồi ?   Có cố nhân tới thăm đây.
                 Kiệt tứ trong nhà chạy ra,  mừng rỡ,  cuống quít,  vì thấy bỗng dưng gặp cùng lúc đến ba bạn   cũ  : Hồ Nam,  Hoàng Vũ Đông Sơn và tôi.   Kiệt nắm tay kéo chúng tôi vào nhà.   Căn nhà của con trai Kiệt mở tiệm uốn tóc,   không biết có phải tên BI không , tôi quên hỏi Kiệt;  lúc đó là giờ buổi trưa, vắng khách .

                  Trời nóng nực,  trong căn nhà tôn bít bùng ,  nên càng nóng hơn.   Kiết nói để anh pha nước,  tôi bảo :   ' nước non làm gì, bây giờ bạn kiếm hàng quán nào gần đây, ta đến đo kiếm cái gì dằn bụng và làm mấy chai .' 

                Chúng tôi lại ra xe kéo nhau đi  vế phía Thị Nghè,  quẹo phải  sang  đường Nguyễn Bỉnh Khiêm ;  đến quán Tí Nị ,  nằm phía sau đài  Phát thanh Sài gòn ( cũ )  trên đường Phan Đình Phùng  ( nay là Nguyễn Đình Chiểu) .   Nhớ khi đi ngang qua   số  2 bis Hồng thập Tự ( cũ ) , căn cứ  Cục Tâm Lý Chiến ,   đài Phát thanh  Quân Đội ,  và các tờ báo của quân đội VNCH,  như báo Tiền phong,    Chiến sĩ Cộng hòa,  Tiền tuyến v.v... , tôi không khỏi bùi ngùi nhớ đến bạn bè xưa từng phục vụ ở đây;  mà tôi thường ghé để gặp gỡ,  nay thì họ đã bỏ cuộc chơi, không còn đàm đúm với bạn bè nữa :    Mai Trung Tĩnh, Đặng Trần Huân,  Trầm Tử Thiêng,  
 Thanh Nam  .... Mới đó mà đã 31 năm ,  cảnh vật đã thay đổi hoàn toàn.   Thế mới biết cuộc  đời bể dâu,  không còn điềm nào còn nhận ra  Cục Tâm Lý Chiến của Tổng cục Chiến tranh Chính trị   ngày xưa,  vì tất cả đã là nhà ở .

                 Chúng tôi chọn  một bàn ở ngoài sân,  dưới tàn một cây lớn,  tỏa bóng mát,  và kêu thức ăn trong thực đơn.

                  Kiệt nói :
                 ".. .  Lâu nay  bệnh hoạn rề rề không uống được bia nữa.    Mới phải đi nhà thương cấp cưu cách đây mấy tuần.    Hôm nay gặp mấy ông vui quá nên mặc kệ.   Chơi đại 1 chai rồi tới đâu thì tới ! "
                    Tôi cản Kiệt :
                 -Thôi đừng, nếu không uống được thì đừng có ráng.   Sức khỏe là trên hết ông à .   Bọn mình thằng nao cũng rệu rạ cả rồi .   Đâu còn khỏe như thời trai trẻ mà  uống bia như uông  nướ` lạn nữa !
                    Kiệt quả quyết :
                  " Không sao đâu , làm một chai chẳng sao đâu ,

                    Thế là mỗi thằng một chai 33,  vừa uống vừa trò chuyện.   Tôi hỏi Kiệt :
                    - Lâu nay ông có viết lách được gì không ?
                    
                                           " Ta vẫn ngồi
                                               khắc tượng đá đời mình
                                               bên bờ vắng
                                               một hớp rượu đ6ạm tình người
                                              ồ ai ôm lấy vai gầy
                                               hai bàn tay thế kỷ ..."

                                                      ( Trần Tuấn Kiệt   /  Tuyển tập -   tr. 117)

                       Kiệt  say sưa kể cho tôi nghe việc đã hoàn tất 1 tập bản thảo khoảng 15 ngàn trang viết về văn hóa Việtnam ,  và đang viết tiềp' Thi ca VN hiện đại' ,   lần tái bản sau này sẽ đầy đủ hơn cuốn trước.

                  Bọn tôi hết lời khâm phục sức làm việc của Kiệt.   Phương tiện không có,   phải viết bằng tay-   mà viết được 15 ngàn trang bản thảo là một công trình quá to tát và mất nhiều thì giờ.

                   Khi Trần Tuấn Kiệt nhìn thấy mấy bức chân dung bẵng hữu do tôi vẽ,  đã mừng rỡ,
 giở ra xem,   nói :
                     " Ông làm chuyện này quá hay !   Đám viết lách bọn mình  rồi sẽ mai một hết.   Nhiều khi đi tìm một tấm hình một tác giả mà tìm không ra.    Tôi cũng đang cần mấy tấm hình này để cho vào cuốn' Thi ca VN hiện đại'  .   Ông có thể cho tôi một bản sao đi .

                  - Chuyện đó  là chuyện nhỏ.     Tôi đã vẽ được khoảng 200 khuôn mặt văn nghệ sĩ cũ, và mới rồi,  đủ bô   môn :  văn,  thơ, nhạc,  họa,  điều khắc ... tất cả,  Hồ Nam đều có  trrong máy computer,  ông cần tấm nào cứ hỏi Hồ Nam in ra cho,  tôi nói vậy .
                    - Vậy  thì tốt rồi ! Kiệt trả lời .
                     Hoàng Vũ Đông Sơn nói :
                    -... mày đừng uống nữa.   Coi bộ đau dữ rồi.   Để đó bọn tao uống nốt cho.

                    Tôi móc  túi lấy 100 Mỹ kim đưa cho kiêt  :
                  " Ông cầm chút đỉnh xem có cần mua thuốc men gì không ?   nếu thiếu,  tôi sẽ đưa thêm .
                     Hoàng Vũ Đông Sơn nói liền:
                     - ... mày nhó giữ mà mua thuốc,  chứ không lại cho tung tẩy hết.   Như lần trước gần  2 chục ngàn mỹ kim bạn bè gửi về cho mày mở quán mà cũng hết béng.

                      Kiệt trả lời:
                      - Mày đâu biết gì ?   Tao không có xài bậy bạ đâu.   Thằng Vũ  Uyên Giang cũng là một trong những người gửi tiền về cho tao,   nó có thắc mắc gì đâu ?    Trong khi thằng P.Nh. N. cũng gửi về mà bắt tao phải làm thế này, thế nọ.   Quán phải đặt tên này,  tên kia ... Tao viết thư mắng cho mấy mắng ....
                       - ...cái gì  tôi gửi cho bạn tức là  thuộc quyền bạn .   bạn muốn tiêu xài vào mục đích gì, tùy ý`.   Khi thấy bạn bè túng quẫn cần sự tiếp tay,  thì tôi chỉ cần biết môt điều là bạn cần nên mới cầu cứu bạn bè.   Tôi không bao giờ thắc mắc bạn xài vào việc gì . (...) ** 

                      Cả bọn lại cười nói vui vẻ, đề cập chuyện văn nghệ, văn gừng trước 1975,  vừa nói vừa ăn uống.    Kiệt hỏi thăm tôi về một số bạn văn nghệ hiện đang ở Hoa Kỳ...
                       (.....) **

                         Nhân dịp  gặp gỡ bằng hữu ờ Sài gòn,  tôi đã viết một bài thơ tặng các bạn  :  Trần Tuấn  Kiệt,   Vương Tân,   Tô Duy Khiêm,  Trần Ngọc Tự,  Búi Đức DungKha Thùy Châu,  Phổ Đức,  Nguyễn Thụy Long,  Hoàng Hương Trang,  Hoàng Vũ Đông   Sơn   .
          (....) **

---
*      tựa  bài viết của V.U.G :  Oan tình của thi sĩ   Sa- Giang -Trần Tuấn  Kiệt
**     Biên tập tạm lược .

  [] 
 Sài gòn tháng 4 / 2006 
 VŨ UYÊN GIANG 

( trích  100 khuôn mặt văn nghệ sĩ
Hồ Nam + Vũ Uyên  Giang  - Đất sống xuất bản, USA , 2006 - tr.  229-41)                                                       
                 

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ