Thứ Năm, 27 tháng 8, 2015

một bài thơ hay tuyệt vời của bùi giang: ĐỪNG TƯỞNG / lời bình: thu thủy . (Fwd: nhớ Bùi Giáng/ tới ... )



                                               đng tưng
                                                     thơ : bùi giáng


                                                     bùi giáng [1926- 1997) 
                                                           (ảnh: Internet)


                     Đừng tưởng cứ trọc là sư 
                    cứ vâng là chịu cứ ừ là ngoan    
                    Đừng tưởng có của đã sang 
                    cứ im lặng tưởng là vàng nguyên cây 
                    Đừng tưởng cứ uống là say 
                    có chân là bước, cứ tay là sờ 
                    Đừng tưởng cứ đợi là chờ 
                    cứ âm là nhạc, cứ thơ là vần 
                    Đừng tưởng cứ mới là tân...
                    cứ hứa là chắc, cứ ân là tình 
                    Đừng tưởng cứ thấp là khinh 
                    cứ chùa là tĩnh, cứ đình là to 
                    Đừng tưởng cứ quyết là nên 
                    cứ mạnh là thắng cứ mềm là thua 
                    Đừng tưởng cứ lớn là khôn 
                    cứ bé là dại cứ hôn là chồng 
                    Đừng tưởng giàu hết cô đơn 
                    cao sang hết ốm tham gian hết nghèo 
                    Đừng tưởng có gió là mưa 
                    bao nhiêu khô khát trong mưa nắng hè
                    Đừng tưởng cứ hạ là ve 
                    sân trường vắng quá ai khe khẽ buồn                                   Đừng tưởng thu lá sẽ tuôn 
                    bao nhiêu khao khát con đường tình yêu 
                    Đừng tưởng cứ thích là yêu 
                    nhiều khi nhầm tưởng bao điều chẳng hay                           Đừng tưởng vua là anh minh 
                    nhiều thằng khốn nạn dân tình lầm than
                    Đừng tưởng đời mãi êm đềm 
                    nhiều khi dậy sóng khó kềm bản thân
                    Đừng tưởng cười nói ân cần
                    nhiều khi hiểm độc giần người tan xương
                    Đừng tưởng trong lưỡi có đường
                    nói lời ngon ngọt 10 phương chết người
                    Đừng tưởng cứ chọc là cười
                    nhiều khi nói móc biết cười làm sao
                    Đừng tưởng khó nhọc gian lao
                    vượt qua thử thách tự hào lắm thay
                    Đừng tưởng cứ giỏi là hay
                    nhiều khi thất bại đắng cay muôn phần
                    Đừng tưởng nắng gió êm đềm
                    là đời tươi sáng hóa ra đường cùng
                    Đừng tưởng góp sức là chung
                    chỉ là lợi dụng lòng tin của người
                    Đừng tưởng cứ tiến là lên
                    cứ lùi là xuống cứ yên là nằm
                    Đừng tưởng rằm sẽ có trăng
                    trời giăng mấy xấu mà lên đỉnh đầu
                    Đừng tưởng cứ khóc là sầu
                    nhiều khi nhỏ lệ mà vui trong lòng
                    Đừng tưởng cứ nghèo là hèn
                    cứ sang là trọng cứ tiền là xong
                    Đừng tưởng quan chức là rồng
                    đừng tưởng dân chúng là không biết gì
                    Đời người lúc thịnh lúc suy
                    lúc khỏe lúc yếu lúc đi lúc dừng
                    'Bên nhau chia ngọt đã từng
                    gừng cay muối mặn xin đừng quên nhau'
                    Ở lời nhân nghĩa làm đầu
                    thủy chung sau trước tình sâu nghĩa bền
                    Ai ơi nhớ lấy đừng quên !

                         BÙI GIÁNG

    ----

  Bùi Giáng (1928- 1997)   ... trong đời cầm bút, mỗi  văn  nhân, thi sĩ; có những câu thơ mang đậm cá tính sáng tạo; mang một phần bản ngã của cái- tôi-nghệ- sĩ, " Ngày mai trong đám xuân xanh ấy/  Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi." ,

hạ sinh câu thơ ấy, không ai khác, ngoài Hàn Mặc Tử.

và, không ai khác ngoài Bùi Giáng, đã khai sinh một thoáng trầm ngâm, " Cứ ngỡ xuống trần chơi một chốc /  nào hay ở mãi đến hôm nay." 

trong thoáng chốc nhân gian ấy, Bùi Giáng đã kịp để lại cho đời những lời còn mãi. Một trong số đó, là bài thơ Đừng tưởng.

viết Đừng tưởng, như đưa độc giả tới những vỡ lẽ giật mình; nhưng vỡ lẽ, vừa ngay lập tức được thừa nhận, càng trải nghiệm càng thấy đúng, thấy hay.  Cây đời mãi xanh tươi, để lại lý thuyết một màu xanh xám.

thông điệp 'gừng cay muối mặn/ thủy chung sau trước', Bùi Giáng đưa ra ở cuối bài thơ, đã trở về với người mạnh: nhân hậu, thủy chung của tâm hồn và tính cách Việt, từ ngàn xưa đến ngàn sau.

 Nếu bạn thấy bài viết hay; hãy chia sẻ với bạn bè.
    
   THU THỦY


  lời dẫn

đây là  Fwd : nhớ Bùi Giáng / tới tôi...' -- Hoa Độ hiện ở Paris gửi cho tôi. Chị là 'nhà thơ tài tử', đã có thơ xuất bản ở thành phố HCM (thập niên 90) -- khi chị cùng chồng [nay đã li [dị) về  Saigon, mua nhà, mỗi năm về chơi,  đỡ tốn kém tiền khách sạn. Chị ghi danh học lớp tiếng pháp nâng cao,  tại Trung tâm văn hóa Pháp; mong cơ hội gặp bạn bè mới.

 và, tôi gặp Hoa Độ ở đó, khoảng 3 tháng cho tới ngày được cấp chứng chỉ. Ngày ngày lên lớp,  giờ nghỉ, chúng tôi coffee- break tại quán trên đường Thái văn Lung, quận 1.

có một ngày,  Hoa Độ bị chị ruột ở Saigon phủi tay, đuổi ra khỏi nhà. ( hồi đó,  Việt kiều Pháp chưa được phép đứng tên sở hữu chủ căn nhà mua) ,  Trở về Paris, sau đó nghe tin  họ ly dị, vì  chồng là 'tên đào mỏ' thì phải ? (ngoài đời  chàng ta là kỹ sư Mỏ  thực sự).  Có lẽ, sự cô đơn thúc đẩy Hoa Độ làm thơ nhiều hơn, du lịch  nhiều nơi hơn; nhưng nỗi cô đơn   'dậm chân tại chỗ.'

Hoa Độ còn theo học hội họa, chị vẽ khá nhiều tranh; trong đó có một bức họa danh họa Tạ Tỵ[1921- 2004] ( hiện treo ở phòng khách TP) do chị vẽ, ghi rõ: 
' Bôpha vẽ lại, theo yêu cầu của anh TP.' 
( khi ấy Hoa Độ lấy bút danh Bôpha /Saigon 2003.)

Hoa Độ dựa vào ' ý tưởng thơ trong bài 'Đừng tường'/ Bùi Giáng' làm bài thơ nhỏ nhỏ gửi kèm  cho tôi. 

     THẾ PHONG
     28 , August 2015.
                         
                              ÔNG ƠI! TUI GỬI THẾ PHONG
                           hoa độ

                                      Đừng tưởng không nói là câm,
                                                                                                                          không đi là đứng,không buồn là vui!

    Ai nhớ Bùi Giáng ... tui nhớ ông!
    nhớ ông, không phải bạn lòng
    mà người bạn tốt, hết lòng với tui
    Cả đời tôi sống như đui
    cứ lo ngày tới, cứ buồn ngày qua
    Bây giờ tuổi trẻ lỡ xa
    tơ đàn lỗi nhịp...nhìn ra cái gần!
    Dòng đời suy ngẫm phước phần
    vụng suy thì chịu, vụng cười thì mang
    Vòm trời mây trắng lang thang
    bay đi, bay lại cùng trong vòm trời.

                    HOA ĐỘ
         Mantes la Jolie,  27. 8. 2015


   
                  một bức tranh TẠ TỴ -
                                                           HOA ĐỘ  vẽ lại, hiện treo ở phòng khách nhà TP.
    
                                 


                     
                    
                    
    

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ