những bài thơ hay nhất nhà thơ nữ bùi kim anh -- Thica.net
những bài thơ hay nhất nhà thơ nữ bùi kim anh
Thica.net
bùi kim anh [1948- ] -- (ảnh: internet)
Trần mai Hạnh (phu quân Bùi Kim Anh) [1943- ]
tác giả 'Biên bản chiến tranh 1-2-3-4. 75' ] được tôn vinh trong giải
thưởng dành cho nhà văn nhà thơ khu vực Đông Nam Á.
(photo courtesy of VnExpress)
trang thơ bùi kim anh
Thica.net
Nhà thơ nữ Bùi Kim Anh sinh năm 1948 tại Thái Bình/ Bắc bộ; tốt nghiệp Đại học sư phạm Hà nội. Giáo viên dạy văn tại một số trường Phổ thông trung học ở Hà nội: Cổ Loa, Bạch mai, Trần Phú. Hội viên Hội Nhà văn Việt nam.
Bùi Kim Anh cùng chồng là nhà báo Trần mai Hạnh; hiện đang sống ở đường Nguyễn đình Chiểu/Hà nội; với gia đình con gái lớn + các cháu ngoại-- trong đó có bé Thiện Nhân (quê Núi Thành/ Quảng Nam) bị mẹ ruột bỏ rơi; mà Trần Mai Anh, con gái bà đã nhận làm con nuôi.
tác phẩm đã xuất bản:
- Viết cho mình (thơ, nxb Văn học, 1995)
- Cỏ dại khờ (thơ, nxb Hội nhà văn VN, 1996)
- Lối mưa (thơ, nxb Quân đội nhân dân, 1999)
- Bán không cho gió (thơ, nxb Hội Nhà văn VN, 2005)
- Lời buồn trên đá (thơ, nxb Hội Nhà văn VN,2007)
- Lục bát cuôi chiều (thơ, nxb Văn học, 2008)
- Nhốt thời gian (thơ, 2010)
CHẲNG CÒN TỰ NHIÊN
Người còn ở trọn với người
Ta còn trả nợ kiếp đời vần xoay
Qua ngày đã biết thêm ngày
Tắt mặt trời thắp đêm dày bóng đêm
Ước một ngày giữa tự nhiên
Cởi cho gió rũ ưu phiền cuốn đi
Cởi cho mưa xối nước kỳ
Chẳng còn chi nữa cả khi đứng ngồi
Một ngày chỉ một ngày thôi
Thong dong mấy trúc buông lời so dây
Để rồi người đó ta đây
Đắm say đôi chữ đắng cay đôi lòng.
VIẾT LUNG TUNG CHO VỢI ƯU PHIỀN
1
Người bảo đọc thơ 'mụ' buồn bỏ mẹ
Người bảo đừng mượn thơ để thổ lộ
Người bảo phải ra đi khỏi nơi tâm hồn mình trú ngụ
Chiều nay biết đi đâu
Mưa đọng mái hiên nhà hàng xóm gõ suốt mấy ngày mưa
Nước vã ra ở tường và trên đất
Mùi ẩm mang vị mốc
Ta lại trở về với ta thôi
Bắt lại những gì tuột theo thời gian
Cấy lại trên cánh đồng ký ức mầm hạt mới
Tháng 10 sang thu dịu hơi nắng hạ
Đón chờ gì khi lành lạnh màn đông
2
Ta một sinh linh chẳng có ích và chẳng có hại
Chẳng là kí sinh trùng và không b3n ngã
Mỗi ngày khi thân xác chưa bị nghiền thanh tro al5nh ta viết
Cho mình và cho những giọt nước mằn mặn mỗi ngày rơi xuống
3
Chơi trò nhìn qua kẽ ngón tay
Thấy tay mình hồng hơn tay người khác
Người làm thơ không đếm chữ đếm sao được lề thói ở đời
Ta đếm nhảy con số chẵn lẻ
Ta đếm lệch tay trái tay phải
Và ta luôn thấy thừa và thiếu
4
Ta không còn là người xưa
Trong cơn hồng thủy lạy mưa lạy trời
Ta không là trẻ lên mười
Nghe câu cổ tích mà ngồi ước ao
Ước ơi là ước
Điều ước chập vào lời bốc hơi bên chén trà nóng ngồi xổm nơi góc phố
Điều ước cuốn vào bụi xe thốc nồng nặc qua đường
Giống như bao người sống mò mẫm trong môi trường hạn hẹp từ lúc mới sinh ra
Điều ước quẩn nơi bước chân nhợt nhạt cớm nắng gió ngây thơ sức mạnh đổi thay
Điều ước bị vặt trụi sợi tơ niềm tin
5
Dở hơi chắc vậy
Pha mùi của bát mì nóng trong căn phòng đóng kín
Ngoài kia bao lầm lũi vãn than
Ra ngoài kia nhặt thêm lời thương thêm thêm thi tứ để mà lảm nhảm
Dở hơi không biết thơ dở hơi
Ve vuốt ngôn từ cằn cỗi và sáo rỗng
Không thể định nghĩa những điều hiển nhiên
Viên đạn mỉm cười ư
Đồng tiền chạy thẳng từ máy in tiền tới áo rách thơm ngậy mùi mực in ư
Cái ác đến gõ cửa cái thiện al5i quay lưng chạy trốn ư
Phát sinh câu tục ngữ ở hiền gặp lành
Phát sinh đói cho sạch rách cho thơm
Dở hơi đuổi hụt hơi bao điều không thể
6
Lí thuyết nói từ nơi có học trở thành lí luận
Lí luận nói từ nơi có chức quyền trở thành chân lí
Chân lí phát từ căn phòng không biết cơn nóng lạnh của thời tiết
Ráo mồ hôi phẳng vệt là không ròng ròng mưa tuôn và nắng gắt
Những chiếc xe không dính đất bùn đi kiểm tra bùn đất
Câu hỏi của lúa khoai nhận lời đáp của lí luận sặc sụa hơi nấu ra từ lúa từ khoai
Những cao ốc nhấn bụi tre làng thấp xuống
Lên tầng cao ư thơ có cất cao lời
7
Em bây giờ đã già rồi
Và anh cũng đã là người năm xưa
Chúng ta để tuột tình yêu theo những lời ve vuốt
Chúng ta để tuột ve vuốt theo những tham vọng mưu sinh
Những câu thơ ngọt ngào năm ấy
Có lời ngọt ngào nào dành cho mái tóc rụng rời sương gió
Tình yêu lệch với năm tháng đắng cay
Mỗi bữa cơm nấc nghẹn
Sẽ thử
tiêm liều vắc-xin diệt vi-rút thời hiện đại
Uống một loại kháng sinh phục hồi thương nhớ
Trệu trạo đi hoa cỏ tuổi thơ ngây
Ứớc gì mình có nhau đây
Để rồi tay chạm lòng tay thẹn thùng
Bàn tay gài nua lạnh cóng
Lời anh em lập cập dưới al2n môi
Ngập ngụa sự đời nhấn chìm âu yếm
Tìm đâu say mê như thế lần đầu
8
Những người đàn bà như tôi
Chỉ no một nỗi đầy vơi phận mình
Nhỏ nhoi một kiếp sinh linh
Ước mơ mọn giữa nhân tình đảo điên.
VIẾT CHO NGÀY MỚI YÊU
Ngày ấy lúa vẫn thì con gái
Chỉ biết xanh ngút ngát tận bờ
Em mới yêu nên chưa biết làm thơ
Vụng dại trượt trên nhành cỏ ướt
Ngày ấy có con cò trắng muốt
Dầm mình trong vạt lúa kiếm ăn
Anh mới yêu nên chưa hết ngại ngần
Gió cứ thổi quẩn vào với gió
Ngày ấy tình yêu còn rất trẻ
Anh vịn cành anh nhặt tím hoa xoan
Chỉ biết say mê chẳng biết lỡ làng
Đầy ắp lối đi về hò hẹn
Ngày ấy ... qua bao lần ngày ấy
Em đã quên không buộc chỉ cánh cò
Anh đã quên lối cỏ dẫn tới bờ
Con diều tuột tay qua cánh đồng bay mãi.
bùi kim anh
https://www.thica.net/tác-giả/bui-kim-anh/
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ