'The very old lesson"/ Vietnamese poem: "Bài học rất xưa"/ Author: Dang ngoc Le Khanh/ Translation; David Lan Pham, F.A.B.I. -- http://art2all.net/
"Bài học rất xưa/ thơ Đặng Ngọc Lệ Khánh
translation: David Lan Pham, F.A.B.I.
The very old lesson
VIETNAMESE POEM: BAI HOC RAT XUA
AUTHOR: DANG NGOC LE KHANH
TRANSlATION : DAVID LAN PHAM, F.A,B.I.
I do know
The wheel of Life moves.
We are together today; we will seperate from each other one day.
Following the rivers, water from the sky empties into the sea.
Our present love won't last a thousand years,
I do remember
We will get old, and we will die.
The young leaves will turn yellow when the Fall arrives
It is sunny after the rain; Spring will come to and end.
Our love will be faded quickly, I understand
I do know
Our love will be exhausted.
Our kissing lips nad wrm hugging arms will be sparse.
Our sweetly tender eyes will be extinguished.
And our shouders wiull be miss each other's hair touch
The lesson of Impermanence is as old as the Earth.
I've learnt it by heart as I began composing poems.
I treasure very minutes we are together
For fear that I may not find anything to dream anymore later.
Like the ants storing food with assiduity
In precaution of rains and storms,
I save up the most beautiful time of our love
By putting them in a pot of fresh memories.
Needless to look at myself in the mirror
I do know time's seal slides slightly on my skin.
I don't need to push my hand through my hair
Count every vague greyish strand to know my age
I won't measure love by any span
Mo matter we are side by side or far away from each other,
I have with me the wine bottle of love I made thousands of years ago
I would lean it, take one sip and feel passionate so
I know by heart every word in the lesson of Impermanence
But, seemingly you've never read it, my love.
DANG NGOC LE KHANH
TRANSLATION: DAVID LAN PHAM, F.A.B.I.
Bài học rất xưa
Em biết chứ!
Bánh xe đời luân chuyển
Ta có nhau rồi ta sẽ xa nhau
Nước từ trời theo sông trôi về biển
Tình bây giờ đâu bền đến ngàn sau
Em nhớ chứ!
Ta sẽ già rồi chết
Lá xanh non rồi lá trở về vàng thu
Mưa rồi nắng, mùa xuân rồi sẽ hết
Tình chúng ta rồi cũng sẽ phai mau
Em hiểu chứ!
Tình ta rồi sẽ cạn
Những môi hôn, vòng tay ấm sẽ lơi
Những ánh mắt dịu dàng rồi sẽ tắt
Những bờ vai sẽ nhớ tóc không nguôi
Bài học vô thường xưa như trái đất
Em thuộc lòng từ thuở biết làm thơ
Nên mỗi phút có nhau là em đã
Để dành khi không tìm được mộng mơ
Như lũ kiến lo gom mồi chăm chỉ
Phòng những khi mưa bão cuốn đầy trời
Em gom hết tình ta thời tuyệt mỹ
Chứa cho đầy bình kỷ niệm còn tươi
Em đâu cần soi gương em mới biết
Dấu thời gian đang nhẹ lướt trên da
Em đâu cần lùa tay vào trong tóc
Đếm tuổi mình trên từng sợi bâng quơ
Em không đo tình yêu bằng gang tấc
Ta kề nhau hay thăm thẳm trùng xa
Rượu tình yêu từ ngàn xưa em cất
Chỉ nghiêng bình khẽ nhắp cũng say sưa
Bài vô thường em thuộc lòng từng chữ
Nhưng hình như ... anh chưa đọc bao giờ ...
ĐẶNG LỆ KHÁNH
http://art2all.net/tho/phamdinhlan/english/phamdinhlan_TheVeryOldLesson,html
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ