thơ Nguyễn Ngọc Bái: Có những người lặng im đời vẫn nhớ
Vanvn- Nhà thơ Nguyễn Ngọc Bái thường được gọi Ngọc Bái sinh năm 1943 tại Trấn Yên, Yên Bái là nhà thơ lão thành tiêu biểu vùng Tây Bắc. Ông tham gia kháng chiến chống Mỹ, tác giả nhiều tập thơ nổi tiếng: Trầm tĩnh cánh rừng, Thời áo lính, Thạch thảo miền rừng, Trong trẻo trước mùa thu…
“Lúc yêu thăm thẳm, buồn thăm thẳm/ Thì giữa đường bỗng gặp thơ ca”. Đó là quan niệm về sự sáng tạo thi ca, còn đây là cách nhìn về cuộc đời của nhà thơ Nguyễn Ngọc Bái: “Sống chết chuyện thường/ Thiện ác chuyện thường/ Người đáng vinh có khi nhục/ Người đáng nhục có khi vinh/ Có khi sang lại có khi hèn/ Có những người lặng im đời vẫn nhớ/ Người tung hứng cho mình đời quên vẫn cứ quên”. Những câu thơ giản dị gần gũi nhưng không dễ viết nếu không có trải nghiệm sống phong phú, trải ngọt bùi đắng cay và cả vinh nhục đời người. Đọc thơ Nguyễn Ngọc Bái như được uống thứ rượu táo mèo đặc sản tinh chất được ngâm ủ chưng cất công phu mộc mạc từ núi rừng quê hương Yên Bái của ông.
(PH)
Thơ ca
Cả đời tôi lặn lội kiếm tìm
Tôi chưa khôn hơn những điều tôi đã dại
Ngắt bông hoa với nửa phần ưu ái
Còn nửa phần bất nhẫn với loài hoa
Lúc yêu thăm thẳm, buồn thăm thẳm
Thì giữa đường bỗng gặp thơ ca
Chiêm nghiệm
Rồi tất cả sẽ xưa như cổ tích
Trắng và đen thì cũng vẫn mặt người
Giữa cõi nhân gian thuận êm và trái nghịch
Sống chết chuyện thường
Thiện ác chuyện thường
Người đáng vinh có khi nhục
Người đáng nhục có khi vinh
Có khi sang lại có khi hèn
Có những người lặng im đời vẫn nhớ
Người tung hứng cho mình đời quên vẫn cứ quên
Ru người yêu trong nhà
Thơ ru mây gió đã nhiều
Thơ về ru lấy người yêu trong nhà!
Người từng mê đắm vì ta
Hồi chưa làm vợ người là tình yêu!
Mắt lá răm đổ sang chiều
Núi cao sông cả cũng liều theo ta
Đường trường chẳng trách rằng xa
Gian truân cũng chẳng coi là gian truân
Dần dà tiêu hết tuổi xuân
Lo tròn phận vợ chẳng cần kiêu sa
Rồi sau ta hoá ra ma
Thì vẫn người ấy vì ta mà thờ.
Ru trắng tóc một cõi thơ
Ru qua thăm thẳm mộng mơ kiếp người
Ru trong nháy mắt một đời
Ru cho xanh lại một thời trẻ trung.
Ngày càng đi càng ngắn
Càng đi ngày càng ngắn
Càng ngẫm đêm càng dài
Nhìn tháng năm hun hút
Chả biết buồn vì ai?
Trăng xưa thì vẫn thế
Sông xưa vắng con đò
Người xưa nhòa sương khói
Biết đâu là hư vô?
Càng đi ngày càng ngăn
Càng ngẫm đêm càng dài
Nhiều khi ta tự hỏi
Sẽ là gì ngày mai?!
Tự biết
Những bông hoa không chịu giam trong sắc màu
đã tự vượt qua mình bằng mùi hương nguyên thủy
tự biết sắc màu sẽ tan
tự biết hương bay khoảnh khắc
tự biết hương sẽ về đâu nên hương tự giải thoát
đừng trách những loài hoa không mùi thơm
nó hoang dại như đã từng hoang dại
đừng trách những bông hoa bạc phận
hoa chỉ nở một lần ánh ướt ban mai mẫn cảm
giọt nước mắt của hoa trong suốt như sương
những ô nhiễm ngang nhiên xả vào mỗi sáng
những mặt nạ tự bôi tự xóa
những hình nhân tự xóa tự bôi
nỗi buồn thanh cao chật vật tìm nơi trú ẩn
những bữa tiệc phát cuồng cao giọng nhân bản
tiếc cho hoa vô cảm dẫu là hoa
lạm phát mĩ từ mượn màu hoa che chắn
người ta mới khôn ngoan làm sao!
người ta mới diệu vợi làm sao!
sân khấu tiếng cười sân khấu tình yêu
sân khấu cả tiếng khóc
thi vị hóa sắc màu toàn cầu hóa giọng ca
xét cho cùng chỉ loài hoa mang tiếng
muôn vạn dặm sắc hoa muôn vạn dặm hương hoa
tự giải thoát bằng giấc mơ nguyên thủy
tột đỉnh hiến dâng tột đỉnh cô đơn
hoa tự biết là hoa đã cõi vô thường.
Giời cho
Giời ban cho một chữ tình
Giữ làm vốn liếng để mình nhớ nhau
Giời ban cho một nỗi đau
Lắm khi vô cớ vò nhàu trái tim
Giời cho những phút lặng im
Nỗi buồn chắp cánh đi tìm phù vân
Trăng xanh cây lá khỏa thân
Xem màu quỳnh nở một lần bâng quơ
Giời ban cho một câu thơ
Lại ban xót buốt dại khờ hồ nghi
Giời ban cho cả những gì
Uống cho đỡ khát phòng khi lỡ đường
NGỌC BÁI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét