THỨ NĂM, 25 THÁNG 10, 2012
báo Pháp Luật Tp. HCM số 109 / tháng 4 / 2006.
n h à v ă n T h ế P h o n g
&
mối tình Nếu anh có em là vợ
phỏng vấn : Thanh Hải
(Thanh Hải ghi theo lời kể của nhà văn Thế Phong) (*)
Mười ba tuổi khi đang học phổ thông , tôi đã cảm một cô bé học cùng lớp . Cô bé có đôi má ửng hồng rất xinh. Tôi viết vào vở cô bé ấy 1 câu tiếng Pháp : " Je t' aime "( Anh yêu em).
Cô bé đem quyển vở nộp cho cha tôi là hiệu trưởng của trường. Ông bắt tôi xin lỗi bạn rồi về nhà cho tôi 1 trận no đòn.
Mười tám tuổi, tôi lại si 1 cô là vợ một anh dân tộc Thái là thượng sĩ của Pháp. Anh ta tức tối, báo với quan đồn Pháp tôi là Việt Minh. Cha tôi lo lắng, bắt tôi nghỉ học, đem sang gửi ở nhà ông giáo Bảo ( sau này là bố vợ tôi ) , nhờ thầy lo giấy tờ cho tôi về Hảnội lánh nạn.
Mối tình dang dở
Về Hànội học dưới sự quản lý khắt khe của bà cô ,nhưng tính tôi ngang tàng, ưa phong luu , nào chịu ngồi một chỗ. Bà cô mắng nhiều, vì tự ái, tôi bỏ đi lang thang, rồi bắt đầu viết báo.
Năm 1954, tôi vào Sài Gòn , bắt đầu cuộc đời viết báo, làm văn và gặp Cao Mỵ Nhân, người phụ nữ để lại dấu ấn sâu sắc trong cuộc đời tôi. Từ chuyện làm thơ, viết báo, chúng tôi nhanh chóng sánh đôi ngay từ ngày mới quen . Trái tim lãng đãng và nghệ sĩ trong tôi như đã tìm thấy " nửa kia" cho mình.
Mỵ là con cả trong gia đình khá giả. Mấy chị em gái đều tên Nhân : Mỹ Nhân, Mỵ Nhân, Văn nhân, Thi Nhân ... Cô sống rất có tâm hồn. Khi tôi dự định hỏi xin cưới Mỵ, cha cô phản đối mối tình với anh chàng nhà văn nghèo, túi không tiền, không nhà cửa như tôi. Tôi vừa giận ông, vừa buồn cho mối tình éo le của mình.
(...)
Gặp lại cố nhân
THANH HẢI
70 TUỔI, ÔNG VẪN SAY SƯA SÁNG TÁC
NHƯ NIỀM VUI LỚN CHO CUỘC ĐỜI MÌNH
NHƯ NIỀM VUI LỚN CHO CUỘC ĐỜI MÌNH
Tháng 11 - 1965, tôi gặp Khê ở Đà Lạt. Tôi mêngay vẻ đẹp dịu dàng của con gái Tây Bắc.
Một tháng sau, tôi lên thăm nàng, rủ nàng ra đồi Sân Cù (Đà Lạt ) chụp hình và chụp luôn ba cuộn phim được hơn 200 kiểu.
Về Sài Gòn , tôi gửi thư và thiệp cưới có hình tôi với Khê cho bố vợ tương lai, ghi rõ: " Cháu đã gửi thiệp cho bạn bè rồi, chỉ chờ ý kiến hai bác và Khê. " Cha Khê giật mình, định viết thư báo, bảo tôi thư thả; nhưng cũng không thể khác được. Hôm sau, các báo đã đăng tin tôi sắp làm đám cưới với Khê . Bạn bè bảo tôi" bắt cóc vợ" là vì thế - từ khi gặp đến ngày cưới chỉ hơn 2 tháng, vỏn vẹn 2 lần gặp.
Mỵ lấy chồng trước tôi, đã có 4 con, nhưng không hạnh phúc. Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn gặp nhau. Cô ấy vẫn làm thơ tặng tôi, vì thế mà chồng [ của] Mỵ buồn, rồi tìm vui nơi" khung cửa khác" . Năm 1968 , chúng tôi gặp lại ở Đà Nẵng, Mỵ tặng tôi 1 cuốn thơ viết cho tôi. Tôi đã có 4 con, trái, gái đủ cả; nhưng cũng nổi hứng làm thơ tặng lại nàng.
Sau chuyến công tác ấy, tôi lặng im, không hé nửa lời với vợ về chuyện Mỵ, sợ nàng nổi nóng với chuyện tình cũ không rủ cũng tới của tôi. Còn Mỵ, sau mấy năm sống với chồng không hạnh phúc , họ chia tay. Có lẽ cũng 1 phần tại tôi, My có chồng, nhưng vẫn viết thơ tình cho tôi, giống như nàng TTKH.
Tôi ngạc nhiên , khi thấy vợ [ tôi] chẳng hề ghen tức, còn đùa tôi:" Em sẽ tiếp sức cho anh đi !".
Lúc ấy, tôi chưa hiểu ý vợ, nên vẫn thường xuyên gặp Mỵ. Năm 1979. Mỵ bàn với tôi sang Mỹ sống cho mối tình đi đường vòng cùa 2 đứa. Tôi mụ mị cả người ,giữa 1 bên là cuộc sống khó khăn, vợ
với 5 đứa con nhỏ; 1 bên là" tình yêu" với nàng thơ, với" nửa tâm hồn" .
với 5 đứa con nhỏ; 1 bên là" tình yêu" với nàng thơ, với" nửa tâm hồn" .
Tôi băn khoăn đâu là lẽ sống ! KỶ NIỆM ĐẸP VÀ ĐÁNG NHỚ NHẤT TRONG
CUỘC ĐỜI TÔI. MỴ KHÔNG CÒN Ở VIÊT
NAM, NHƯNG MỘT VÀI NĂM, CÔ ẤY VẪN
VỀ THĂM CHÚNG TÔI- NHƯ MỘT NGƯỜI
BẠN HAY MỘT NGƯỜI YÊU, TÙY THEO CÔ ẤY !'
(lời Thế Phong)
Người vợ tuyệt vời
Một sáng tinh mơ , tôi thức dậy, lặng lẽ xếp đồ, đi theo tiếng gôi của trái tim. Vợ tôi tưởng chồng dậy đi làm, nhét vội vào túi 500 đồng đổ xăng. Nhưng ông Trời công bằng thật., ít nhất là đối với vợ tôi. Cuộc ra đi không thành, tôi thất thểu như mất sổ gạo, trở về nhà lặng thinh.
Thấy chồng về muộn, vợ tôi sốt sắng:" Anh đi đâu mà chẳng nói, giờ mới về, em lo quá" . Tôi sinh ra cáu giận vô cớ, còn" hạ cẳng tay" với nàng. Vợ tôi chắc cũng lờ mờ nhận ra nỗi lòng của chồng, nhưng vẫn dịu dàng.
Một đêm, cô ấy thủ thỉ : "Nếu anh không muốn ở với em thì cứ đi, để năm đứa con cho em, em không trách anh đâu ". Tự nhiên tôi mủi lòng, thấy mình không phải với nàng, thương vợ con quá.
Sự nhẹ nhàng của người phụ nữ có sức mạnh ghê gớm thật ! Nó thức tỉnh con ngựa bất kham trong tôi. Tôi ôm lấy vợ và kể hết mọi chuyện về chuyến đi không thành cho cô ấy nghe như một đứa trẻ.
Vợ tôi bảo :
" Đưa em xem thơ cô ấy tặng anh có hay không ?" Tôi ngoan ngoãn đưa, xem xong, nàng vẫn dịu dàng, không ghen, không giận.
Sau này, tôi còn có vài kỷ niệm riêng khi vắng vợ, nhưng tôi không bao giờ giấu được vợ điều gì . Tôi viết cuốn Hồi ký ngoài văn chương ** đề: " Tặng riêng Khê , người vợ tuyệt vời của tôi ". Cô ấy bảo : " Đối xử với vợ như vậy mà chỉ một câu người vợ tuyệt vời là xong đấy ! "
Tóc tôi đã điểm bạc, cháu nội ngoại đều có cả, nghĩ lại cuộc đời mình có nhiều kỷ niệm để nhớ, trong đó có mối tình Nếu anh có em là vợ , dành cho Mỵ và có cả sự dịu dàng của người vợ luôn là sợi dây vô hình kéo tôi lại cuộc sống bình yên gia đình .
-------
(*) - các tựa nhỏ của toà soạn báo Pháp Luật.
(**) - Nxb Văn Nghệ ( California 1995)
THANH HẢI (*)
THANH HẢI (*)
---------
(*) Thanh Hải ( sinh ở Tuyên Quang) , nữ phóng viên, sống tại Quận Tân Bỉnh ( Tp/HCM) . Hiện là phóng viên VTV Digital, Bản Tin Chuyển Động 24 H Đài Truyền Hình Việt Nam . (Bt)
----------------------------------------------------
- bài đăng lại ( March 11/ 2022 )
---------------------------------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét