" Thế Phong bất trị dưới chân Thiên Chúa "/Cao MỴ Nhân -- source: ( trích CHỐN BỤI HỒNG/ Cao Mỵ Nhân/ Sông Thu xuất bản, Hoa Kỳ 1992.)
CHỦ NHẬT, 11 THÁNG 11, 2012
ThếPhong bất trị
dưới chân Thiên Chúa *
Hội thánh Báp-tít Ân điển Saigon hiện tại
ở quận Phú Nhuận/ tp. HCM
(ảnh: Internet
)
Không phải kể chuyện đời xưa , song các cụ ta đã có câu rằng" 'không có XƯA thì làm sao có NAY' . Ví dụ như châm ngôn có kiêng có lành; hay là 'đi với BỤT mặc áo CÀ SA , đi với MA mặc áo giấy VẬY'.
Nói hụych toẹt ra rằng, xưa nay trong CHỐN BỤI HỒNG có nhiều điều, lắm chuyện ; [nếu] như 1 sự tình cờ, nhưng lại đúng là do bộ máy huyền vi xếp đặt của Trời Đất vậy .
Ông bạn THẾ PHONG thời đệ I Cộng hòa, là một nhà văn, nhà phê bình nổi tiếng cao bồi, anh ta luôn luôn thắt cà-vạt trễ xuống gần thắt lưng; nhìn xa giống như anh [ta ] tự chui đầu qua 1 vòng dây thòng lọng. THẾ PHONG hầu như chẳng nể nang ai, kể cả cụ già và phụ nữ trong làng văn nghệ trước 1975 .
Người ta, tức là bạn và người quen, trong lòng hơi ngại , nhưng ngoài mặt vẫn phải làm tươi; khi va chạm tầm nhỡn của THẾ PHONG --- Thế Phong ưu ái nhắc đến tên trên báo chí, thì chẳng ai vui vẻ tí nào, bừng bực và nổi giận ...; nhưng rồi, lại cho qua, vì vẫn là chuyện làng văn, đâu phải bè phái, xôi thịt; hơn thua, dao, thớt ...
Nói thế, không có nghĩa là Thế Phong du đãng, đến nỗi phải kiêng dè; bởi lẽ đôi khi Thế Phong cũng đã thầm nuốt tủi, gạt lệ ... cô đơn, nơi góc một tâm hồn anh .
Nhà thờ Công giáo Tân Sa Châu hiện tại
ở Lăng Cha Cả. (quận Tân Bình/ tp. HCM)
Thuở đó, một lần lần tôi bắt gặp THẾ PHONG đứng lặng trước tượng CHÚA đang giang tay trên thập tự giá, anh đi tìm cho anh một đức tin, để an ủi, khích lệ ở nhà thờ Tân Sa Châu .
Khi tan lễ, Thế Phong nói rằng :
Khi tan lễ, Thế Phong nói rằng :
- Người ta bảo tôi cứ đứng yên trước 1 bàn thờ, thế nào cũng tìm được một ĐỨC TIN . Tôi ở Lăng Cha Cả , thì đến đây gần nhất, tôi muốn thử xem , đức tin có vào mình không ?
Tôi làm bộ chăm chú hỏi :
- Anh thấy trong người thế nào, khi anh đứng trước CHÚA CỨU THẾ từ nãy giờ ?
Ánh mắt Phong hừng lên, lẫn lộn ý bất khuất, với nỗi tuyệt vọng, pha chút tự ái; anh sợ tôi cười anh -- vì anh muốn duy tâm, anh bất lực [trước ] cuộc đời ; nên muốn dựa vào tôn giáo, để sống cho có ý nghĩa chăng ?
Bấy giờ, tôi rất mừng, nếu THẾ PHONG tìm được niềm tin, còn hơn cứ tiếp tục với cái đầu trống rỗng trên một bao tử lép kẹp, thì ... khổ nhất cuộc đời rồi !
Chính biến xảy ra năm 1975, bạn bè nghĩ rằng; Thế Phong sẽ thích hợp với xã hội Cộng sản, vì mặc nhiên, liệt anh vào đội ngũ vô sản và vô thần; bởi lẽ bản thân anh không có chút vốn liếng -- và chẳng bao giờ anh thốt được tiếng TRỜI ƠI hay MÔ PHẬT gì cả .
Sau mấy năm học tập cải tạo , tôi trở về thành phố, cuộc sống không biết nên bắt đầu lại bằng cách nào; tôi cảm thấy bơ vơ, buồn tủi - nhìn ra thiên hạ, toàn những bộ mặt không quen, tôi chưa có ý nghĩ, [là] đi tìm một tình thương yêu trước một ban thờ tôn giáo.
Những buổi trưa, nghe tiếng vượn hú, từ Sở Thú vọng qua sông, tôi đang ở sát bờ sông Thị Nghè, tâm hồn tôi tan nát chi lạ !
Bỗng, có tiếng nói nghe rất quen, dù bao năm xa cách :
- Cô M. ơi , hôm qua, tôi nghe tụi nó nói, là cô đã đi cải tạo về, tôi đến thăm đây.
A, té ra nhà văn Thế Phong vẫn còn đây, anh ta không di tản, và không biết có phải đi học tập không ?
-Lâu quá nhỉ, không gỡ gặp lại anh .
Anh ta vẫn giữ nụ cười khinh mạn xưa, nhưng nay, đôn hậu hơn, anh thấp giọng :
- Tôi dến để thực lòng khuyên cô hai điều:
Thứ nhất - còn ở đây, thì đừng viết lách gì cả, dù ca tụng hay đả phá .
Thứ hai - tối mốt, vợ chồng tôi mời cô đi thăm nhà thờ BÁP TÍT TIN LÀNH [ trên ] đường Công Lý, cô nên đi, vì nếu không, cô sẽ rơi vào tình trạng tôi thuở trước.
Tôi bị giao động mạnh, bởi 2 điều: Thế Phong [là] vua tuyên bố, dù Thế Phong không là gì cả, nhận định của anh vẫn thật đúng, với đa số, những người Saigon cũ khi sống dưới chế độ Cộng sản .
Những năm kế tiếp, tôi càng khâm phục Thế Phong , ở thái độ không cầm bút và nhất là yên lặng đứng TRƯỚC MỘT BAN THỜ .
Thế Phong
(ảnh: Nguyễn Thị Bích Nga/ 2009) (Bt)
***
Ba người chúng tôi ngồi chúng một dãy ghế đầu tiên, nơi Nhà thờ Tin Lành Báp Tít Ân Điển - thỉnh thoảng tôi phải liếc sang vợ Thế Phong, để làm theo những cử chỉ của chị, lời cầu nguyện dân gian đùa trong ngoại đạo xưa : ' ai làm sao, thì tôi làm vậy ' - khiến tôi trở thành quâ mùa và ấu trĩ.
Mục sư diễn giả (***) nói câu gì , tôi không kịp nhớ, mọi người lặng lẽ -- bỗng, tôi thấy anh chị Thế Phong nói như thổn thức về những chuyện riêng trong nhà , tưởng không đáng kể ra, không phải nói thầm với CHÚA; mà như nói tất cả những dãy ghế sau cùng nghe . Tôi không thể bắt chước được nữa, tôi lại ngạc nhiên, là cách tôi chưa đầy 1 thước -- Thế Phong đang đứng, gục mặt xuống, cầu nguyện thiết tha, anh quên cả vợ anh bên cạnh, và nhất định không nhớ đến sự hiện diện lạc lõng của tôi lúc bấy giờ. Tôi nghe được tiếng của anh, như tự đáy lòng thốt lên:
" CHÚA ÔI rồi lại CHÚA ÔI " !
Thiếu đường tôi ngã bổ người ra, một THẾ PHONG bất trị xa xưa , nay đã tự xếp hàng dưới chân Thiên Chúa.
Rồi bản hội ca vang lên, với đủ giọng thanh, trầm; trong đó có giọng Thế Phong hát thật ngây thơ, trong sáng :
- Việc khắp nơi , thuận ý CHA -- cuộc sống nơi đây, nay ra sao -- đứng quá lo -- việc ta thấy trước mắt mỗi ngày -- đều đúng thánh ý an bài ... v. v. và v. v. ...
Tất cả mọi người đều ngồi xuống, tôi vẫn còn đứng nguyên nhìn THẾ PHONG ... đổi lốt ! Từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Thế Phong đã tách rời ... tục lụy từ bao giờ, Thế Phong thánh thiện, xa vời ...
Tan lễ, thay vì tìm hiểu để trờ về ĐẠO, tôi cảm thấy bơ vơ chi lạ, tôi suýt khóc mấy lần; khi vợ chồng THẾ PHONG cứ vui vẻ vinh danh Thiên Chúa bên tai tôi :
- Cô M. ơi, lúc đầu anh chị chẳng có gì đâu , như M. biết anh Thế Phong rồi chứ gì, anh ấy làm sao có thể tin được những điều trừu tượng - nhưng nay anh đã chịu phép trước CHÚA, TIN CHÚA , uộc sống [ được] đổi thay ngay . Anh chị không có gì cả, nay 5 chiếc xe đạp, 1 xe gắn máy, một cửa hàng MŨ ơ chợ Tân Định, cô M, phải có ĐỨC TIN.
Nước mắt tôi đã trào ra khóe mắt, bây giờ lại không muốn trước mặt Thế Phong, như ngày xưa , Thế Phong không muốn tôi hiểu lầm anh tuyệt vọng, phải đi tìm đức tin ở nhà thờ Tân Sa Châu . Bây giờ, tôi là kẻ lạc loài, đứng bên lề tất cả.
Tôi sống lang thang ở quê nhà hơn 10 năm, rối sang Mỹ. Tới tận cái nôi của Tự Do, mà tôi vẫn không ổn định được tâm hồn. Hóa điên lên mất, nếu không có ĐỨC TIN , tôi phải tìm đến những ban thờ.
- Thưa Mục sư, tôi tin là có Thượng Đế lắm chứ, không có Trời ai ở với ai, lưới Trời lồng lộng; nhưng giữa lúc tôi đi tìm một đức tin thực sự; thì tôi bị ngộ nhận : 'tìm ĐẠO để kiếm lợi cho ĐỜI, nên tôi xin phép, cứ tạm chưa vào ĐẠO để khỏi mang tiếng với ĐỜI.'
-... mang tiếng với ai, với CHÚA hay với người ĐỜI ?
... thưa Mục sư, với người đời.
- Mọi người đều do CHÚA tạo nên , không PHỈNH CHÚA là được rồi -- nhưng phải có lời tin CHUÁ thốt ra chứ , ngay đến 1 tổ chức, một đoàn thể, vẫn phải có đơn xin gia nhập, có giấu phút tuyên thệ. TIN CHÚA nói chung, thì ai chằng tin, quỷ nó cũng tin CHÚA nữa là người phải không ?
Tôi chợt nhớ lý luận của SATAN [Sa Tăng ] ngày xưa , tôi đọc được ở một tác phẩm [ của xứ ] Trung Đông.
- Mọi người, cả Thiên Chúa nữa, đều phải cám ơn tôi, vì không có tôi ( SATAN ) làm nhưng chuyện xấu nhất, để so sánh giữa tội lỗi mình với thánh thiện, để làm nổi bật vai trò Thượng đế, thì làm sao có sự tôn thờ Ngài ? Nên đừng thóa mạ và tiêu diệt tôi, nếu tất cả mọi người đều thánh thiện, như ý CHA, thì lấy gì [để ] so sánh, lấy gì để thần phục cải tà, qui chánh nữa đây ?
Đó là chuyện ở thiên đường - còn ở CHỐN BỤI HỒNG (*) này :
- Nếu tất cả chúng ta đều thánh thiện, sự đơn điệu nào ,[thì] cũng đi đến buồn tẻ ! Chẳng còn chiến tranh để kêu gọi hòa bình, chăng còn mục tiêu để phấn đấu đi lên, hướng thượng gì cả.
Sự trống vắng trong tâm tư, suy thoái niềm tin, là ở cả 2 mặt: dư thừa và thiếu thốn.
Khi bề ngoài đã đầy đủ quá rồi, người ta khao khát sự cứu rỗi linh hồn, để không bị trả lới trước CHÚA về những tội lỗi đã làm.
Cả lúc cuộc sống vật chất khó khăn, người nghèo khổ cảm thấy bất lực trước áo cơm, cũng phải tìm Thượng đế[để] kiếm chỗ dựa cho tâm hồn, nội tâm yên ổn, quên đi những bất công xã hội, hy vọng tương lai khá hơn.
Thế thì, trở lại vấn đề : BỤT vẫn là BỤT- mà MA vẫn là MA. cái khó là MA phấn đấu lên thành BỤT , còn BỤT có lỡ chân lạc xuống cõi MA , thì cố gắng giữ gìn tấm áo CÀ SA cho sạch sẽ, thơm tho, chớ thấy áo giấy lộng lẫy, mỹ miều mà vội khoác [lác].
Một ý nghĩa nữa là, ta đối xử với nhau cho rành rẽ, tế nhị; đối với người tốt thì cần chan hòa, thân ái; còn đối với kẻ xấu, thì phải khoác đồ mã mà hành hiệp thôi.
Nhưng cái đẹp nhất ở trên đời, không phải là may mắn có một tiệm MŨ như Thế Phong ở Saigon, để muốn đổi chiếc mũ nào cũng được, mà phải soi gương, xem thử chiếc mũ nào đội vào hợp với khuôn mặt mình, để khỏi tốn tiền mua lộn mũ, có khi chiếc mũ làm cho mình già đi, hay trẻ lại, dữ tợn, hoạt đầu, lố bịch, hoặc mũ ni che lấp lỗ tai thì cũng tệ !
Trong cõi trần ai của chúng ta, có rất nhiều SATAN-- nhưng vẫn kém SATAN của THƯỢNG ĐẾ, bởi vì SATAN của Thượng đế đã chiếm một ngôi vị độc tôn , tức là ở đời chỉ có sự tương đối mà thôi .
Mới TƯƠNG ĐỐI mà đã phức tạp thế, nếu TUYỆT ĐỐI thì quả đất này nổ tung, chúng ta cầu nguyện cho sự tương đối thiên vị -- bót SATAN, thêm THẦN THÁNH -- để xã hội bình yên thiện mỹ hơn. ./.
---------
(*) - tựa bài của tác giả" TRƯỚC MỘT BAN THỜ "
(Bt)
LAWNDALE, 29 - 3- 1992 .
Cao MỴ Nhân
( trích CHỐN BỤI HỒNG,
Nxb Sông Thu, USA 1992- tr. 129-134 )
Cao MỴ Nhân [Sapa 1939- ]
(hình ảnh: cothommagazine.com)
-----------------------------------
- bài tu chỉnh
(6/3/2021 (Bt)
---------------------------------------------
c
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét