TTôi lũy thừa yêu Lũy thừa nhớLy thừa đau
XXin nhập hộ không cần đăng ký (...)
CCó dạo đã trốn vào những vần thơ cũng chả xong! Bao phen lăn lộn sống chết ở tuyến lrra khu Tư ở các điểm nóng của cuộc chiến tranh phá hoại với tư cách của phóng viên chiến trtrường, hết bươn chải ở địa hạt nông công thương...
NNhưng chỉ cần oang oang để làm cái việc chứng minh tính hơn hẳn tập thơ Việt Bắc của TTrần Dần so với tập thơ cùng tên của một tác giả nổi tiếng (trong dịp kỷ niệm 50 chiến ttthắng Điện Biên Phủ, tiểu thuyết Người người lớp lớp và Trường ca Việt Bắc của Trần DDần đã được trân trọng tái bản) rồi lại dám phê cái anh ủy ban thành phố trong một cuộc hhọp trọng là tại sao lấy tên quốc hiệu Đại Cồ Việt để đặt cho một đường phố con con vv... ttthì là đi đứt thì là đổ sông đổ biển cả!?
CCái tính ngang thẳng mà ối người riệt cho là gàn khiến Mạc Lân nói như kiểu của một nhà ttthơ là chửa tiêu gì ra món đã hết veo cuộc đời! Những là cách chức trưởng ban. Những là hạ bbậc lương... Cuộc sống riêng có nhiều biến động lớn Mạc Lân phải đến các bệnh viện bán mmáu mấy năm trời.
PPhải hơn mười lăm năm làm cái việc viết văn chui! Văn chui là viết nhưng không được ký têtên mình! Từ cái thời Mạc Lân đã sinh ra lắm cái quái, tỷ như những anh viết hám danh và trtrục lợi như thế! Họ biết Mạc Lân đang túng và phải làm thuê cho họ thôi bởi hai bên cùng ccó lợi mà?
HHàng trăm bài báo hàng chục cái truyện ngắn, hai cuốn tiểu thuyết trong đó có 5 giải ttthưởng cuộc thi viết của một số ngành và đoàn thể đã được sản xuất từ Made in MacLân nnhư thế!
RRồi những cơn bạo bệnh ác nghiệt đã xếp cuộc sống của Mạc Lân, một người tham gia hhoạt động trước Cách mạng Tháng Tám (và không hiểu sao đến bây giờ ông vẫn chưa được hhưởng tiêu chuẩn này?!) loanh quanh trên chiếc giường con con ở cái xó nhà cấp bốn ở khu Dịch Vọng.
CCó một bận, tôi phải đứng ở ngoài một lúc lâu để đợi bà tắm cho ông. Cái âm thanh khè khè kkhà khà ấy là tiếng bệnh nhân thoả mãn vì được tắm bằng nước ấm bà nấu bằng nnhiều loại lá thơm. Cái tiếng kêu ro ro kia là bà đang sử dụng chiếc máy sấy tóc để hong kkhô cho ông vv...
TTôi như nghe được trích đoạn những âm thanh đầm ấm nhẫn nhịn của mười mấy năm bà lllluôn bên cạnh một con bệnh trọng luôn dầm dề giường cứt chiếu đái! Ngó ông vẻ thơ thới hhẳn sau cơn tắm và bà âu yếm cài lại cho ông chiếc cúc áo, tôi gai người để mà quay đi bởi mmột cảm giác chợt ập đến rằng có lẽ tình yêu là thứ có thật trong cái mông lung hỗn mang mà nhiều giá trị đang bị đảo lộn này?
... Hình như tôi đã đến muộn? Âm thanh của một người đang thở hắt ra nghe mới thê thiết trtrong cái thời khí oái oăm hôm qua rằm tháng ba ta ba mươi tám độ mà bữa nay đột ngột tụt xxuống từ ba tám còn hai mươi độ!
TThê thiết lẫn bàng hoàng hơn bởi chợt nhận ra bao nhiêu người thân của mình lúc sắp đi cũng có cái kiểu hắt ra một cách tự nhiên như thế? Bao năm chống lại số phận nhưng hình nnhư trước thời điểm sắp trở về với bố, người con trai cả của nhà văn Lê Văn Trương đang cchấp thuận cái việc chiều theo số phận, như người ta hằng nói là được chết lành?
TThanh Minh năm Tuất
XX.B
--https://www.tienphong.vn >
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ