một người nữ tu AGNÈS và NGƯỜI ÔM MẶT KHÓC - bài: thế phong
người ôm mặt khóc / thơ khải triều .
( tuyển tập thơ: 1963- 2003- tái bản hạn chế phổ biến, Saigon 2003)
NGƯỜI NỮ TU AGNÈS ẩn
sau NGƯỜI ÔM MẶT KHÓC
thơ khải triều, Đại Nam văn hiến xb ở Saigon 1963
Lời dẫn:
Người ôm mặt khóc & Tiếng hát khuẩn trùng, 2 thi tập in vào 1963- 64 ( Đại Nam văn hiến xb , Saigon ) dưới thởi Đệ I Cộng hòa ( tổng thống Ngô Đình Diệm vả sau đó ) . Thời kỳ này, kiểm duyệt thật chặt chẽ, con kiến đen bò trên giấy đen trong đêm tối đen đều tìm được tông tích. Nhà xuất bản Đại Nam văn hiến in sách rô-nê-ô, không xin phép, không kiểm duyệt, tất nhiên không nộp bản, lại được nhiểu người nói tới.
với Tạ Tỵ, thì :
" ... tất cả những gì do Nhà xuất bản Đại Nam văn hiến xuất bản đến nay không mang số kiểm duyệt, tức in lậu, Thế Phong được các nhà văn nghệ trẻ gọi đùa là " nhà văn nghệ cao bồi" , vì chắc cái tướng trông ngang tàng ... ".
( Những khuôn mặt văn nghệ đi qua đời tôi /Tạ Tỵ. Thằng Mõ xb , San José 1990 ).
nhật báo MỚI xuất bản ở Saigon , ngày 18-3-1963, ký giả Phan Nghị viết:
"... chỉ là 1 bản thảo in rô-nê-ô, nhu tất cả những cuốn sách từ trước tới nay, do Thế Phong tự in, " dạy học được đồng nào bỏ ra in sách hết..".
Thật bất ngờ , trên Newvietart.com ( France), có bài viết:
" CHUYỆN TÌNH CÙA AN / KHẢI TRIỀU - món ăn tinh thần quí báu, đã trên dưới 50 năm xưa làm dấy động tâm hồn tôi.
TRÊN KIA TIẾNG HÁT NGƯỜI NỮ TU ĐƠN ĐỘC
DƯỚI NÀY MỘT NGƯỜI ÔM MẶT KHÓC
( thơ / Khải Triều / NGƯỜI ÔM MẶT KHÓC )
... vậy ra, người vợ ta hiện có, nghĩ sâu xa hơn- chưa chắc đã là người tình mà ta từng ôm ấp là của ta hoàn toàn, trước đó đã là của ai đó - mà không thể độc đoán tư duy" cái ta đang có không của ai khác, chỉ riêng của ta "- vẫn chưa phải chân lý tuyệt đối ?! Con người nhỏ thó, hơi thấp, khuôn mặt vuông vắn, thánh thiện, ăn nói chuẩn mực, tốt nết, tử tế bạn bè, giúp đỡ tận tình - phía sau ẩn nấp cả một " trái tim AGNÈS" .
.. sao anh ta không viết một tập thơ, chẳng hạn, lấy tựa " OÙ EST TU?, MA BELLE AGNÈS" như Louis Aragon từng viết về đôi mắt Elsa Triolet ( LES YEUX D' ELSA ) chẳng hạn ? Thời kỳ 1962, Khải Triều, Cao Thế Dung... thuê 1 căn gác nhỏ, khoảng 3 m x 3m trên đường Nguyễn Thông ( dọc theo ga xe lửa Chí hòa, do dân chiếm dụng làm nhà, nhà không cầu tiêu, bếp, thuê chỉ dể ngủ) . Chủ nhà , một y tá dạo tốt bụng cho 2 cậu học trò ở xa thuê trọ. Hai anh và cả tôi nữa, gặp nhau, rủ cà-phê, tán láo, hiện đang trốn lính ( tôi sinh 1932,khai 1936, từ 1956 bị gọi đi quân dịch đã phải trốn rồi) , vừa sợ bị bắt, lại lo cơm áo, riêng tôi , tội lớn hơn, in sách lậu không xin phép, bày bán công khai tại ngã 4 Lê Lợi+ Công Lý , Saigon 1 - , quán sách báo Cô NGUYỆT - khiến nhật báo Tiếng dân của trung tá Nguyễn văn Châu ( Nha Chiến tranh tâm lý thời Diệm ) loan tin 2 cột trang 1:
"... Nhà văn Thế Phong và kịch sĩ Năm Châu bị bắt đưa đi trung tâm Cải huấn Vĩnh Long TẨY NÃO ... ( 1961) '
NHƯNG THỰC MÀ NÓI, TÔI LO BỤNG ĐÓI HƠN SỢ BỊ BÁT, VÌ TỰ NHỦ" BỊ BẮT THÌ ĐÃ CÓ CHÍNH PHỦ CHO 2 BỮA ĂN".
Nguyễn văn Tuy , khi ấy, nổi hơn bút danh Khải Triều, tín hữu Công giáo trung thành, trước là cựu chủng sinh. Còn Cao thế Dung, bút danh Cao Đan Hồ tin đồ Công giáo" đi giẹo" , còn một tay nữa, tên Phú, tôi không rõ theo đạo gì, sau bị gọi đi động viên Thủ Đức" thế là đã có quân đội nuôi cơm 2 bữa".
Có khi đói, chỉ đủ tiền mua bánh mì gặm, mà toàn nói chuyện' văn chương, nghĩa lý phải thế này, thế kia- chuyện lấp trời vá biển sao cho gọn, cho đẹp, còn chuyện ái tình thì không nói tới, vì bụng đói thì kỵ tình yêu , kể cả tình dục; đôi khi, bản năng thúc giục " lên xuống nhịp nhàng" !
Khải Triều không nói tới bản năng xác thịt, chỉ nói bản năng tinh thần, lẫn niềm lo sợ :
"... Như tôi hôm nay một tuần buồn chán
Như tôi hôm nay đã một tuần không đọc báo
Sao hôm nay ngày mai nhà tù tiếp nhận thêm 2 người ..."
thơ KHẢI TRIỀU
Rồi Phú bị gọi đông viên, đi Thủ Đức, lời chúc mừng đầu tiên không nói ra: " thế là bạn ta đá có quân đội nuôi cơm 2 bữa, rồi !"- Còn Cao Thế Dung ngoại giao giỏi, gặp ngay 1 tay Công giáo goá góa vợ, ở Nhà thờ Tân Chí Linh. nương tựa cơm 2 bữa , trốn lính, vỉ : " ....bố tiên sư quân cảnh, thằng nào dám qua mặt cha xứ , vào nhà thờ Công gíao bắt lính..." , lại giới thiệu thêm tôi , 1 thằng ăn bám, in sách lậu, in cả thi phầm " Khúc ca nhược tiểu' / thơ Cao Đan Hồ" ( 1961)., và tôi, thì có KHU RÁCNGOẠI THÀNH ( bản anh ngữ THE RUBBISH TIP OUTSIDE THE CITY , translated by ĐÀM XUÂN CẬN ) .
Thời kỳ cơm áo đã ăn nhờ , ngủ đậu, lấy tiền đâu chữa bệnh, một buổi đau bụng quá trời, hóa ra bị đau ruột thửa, thôi , đành đi nhà thương thí cắt- vậy mà may quá ( thời đệ I Cộng Hòa, đa số có nhà thương thi, khám chữa bệnh không mất tiền. ) Tôi tự đi cắt ruột dư tại Nhà thương Bình Dân ( tiền xe gửi xe đạp không có , đành khóa xe đạp vào gốc cây bã đậu ngoài lề đường), không 1 xu dính tíu , vẫn ghi danh xin mổ ruột thừa. Bác sĩ phán:
"...chậm 1 , 2 tiếng là cậu đi chầu Diêm Vương ! "
...cắt xong đâu đó, nằm vài tiếng, ra lấy xe đạp, nó vẫn chình ình ở gốc bã đậu chờ chủ. Tôi đạp xe về Khu Tân Chí Linh, sáng hôm sau, lại đạp xe ra Thư viện Quốc gia đọc sách, và đợi sinh viên luật Đào minh Lượng , gặp, nhẹ nhàng giúi vào túi ít tiến ' trưa ăn cơm tây cầm'( bánh mì thịt). Đào minh Lượng được bổ nhiệm thẩm phán, làm tại Tòa án Saigon, vẫn cấp tiển ' cơm tây tay cầm ' cho tôi dài dài tới 1965 khi đi làm.
Năm 1965, Nguyễn Mạnh Cường ( chồng THỦY &T6 ) giới thiệu làm ở Vũng Tầu , tại Trung tâm xây dựng nông thôn, tiền bạc rủng rinh, cơm nước hai bữa no nê, giường nệm drap tắng tinh, quần áo Mỹ phát, lương 7000 ngàn đồng ( giảng viên hạng 2) súng lục Browning đeo xệ, cơm no dửng mỡ, tán cô TỴ chủ quán AUX DÉLICES, suýt bị một tên đại úy VNCH cho đo ván ... , may nhờ đại úy quân cảnh LƯỢT , trưởng đồn quân cảnh , thoát nạn. Rồi lấy vợ đầu 1966 ( cô TỴ buồn phiền, bèn lấy một tên Phi-líp pin về Manila, mất luôn tin tức từ đó ) cưối năm đến tuổi bị nhập ngũ , bị trục xuất, lang thang lên Dalat, vợ đẻ , thất nghiệp, lao một giai đoạn thăng trăm , thiếu cơm áo gạo tiền, khổ sở điêu đứng - và chỉ ít năm sau về lại Saigon, cho xuất bản TÔI ĐI DÂN VỆ MỸ ( ký bút danh ĐINH BẠCH DÂN , 1967 ) cả ấn bản anh ngữ I WAS AN AMERICAN MILITIAMAN * - bản dịch Đàm Xuân Cận .
-------
* tái bản thay tựa đề : THE ORDEAL OF AN AMERICAN MILITIMAN .
--------
Trở lại Khai Triều, anh đồng hoá biên tập viên lính KQ ( báo Lý Tưởng), chúng tôi lại gặp nhau tại Tân Sơn Nhất, gặp đủ, hạ sĩ I TRẦN QUANG TINH ( thi sĩ THANH CHƯƠNG), trung sĩ Kiều Văn Bảng ( tác giả HỒ PHONG ... gặp lại cả bạn văn cũ, trung úy HUY SƠN - DƯƠNG THUẬN v. v ..
KHẢI TRIỂU dưới bút hiệu AN TÔN , tÁc gỉa CÔNG GIÁO NAM VIỆTNAM SAU 30/4/75 ( Dân Chúa xb, Hoa Kỳ , 1988 ) , linh mục Nguyễn Tự Do đọc xong đưa cho NGUYỄN NGỌC LAN , khiến NNL hỏi :
" ...muốn gặp tác giả viết cuốn sách về công giáo cực tốt",
nhưng đến khi qua đời ( 27 tháng 2 / 2007, NNL vẫn chưa gặp được Khải Triểu ).
Chúng tôi, sau 75, đều là hạ sĩ quan Quân lực Không quânVNCH , sợ phải bị đưa đi
kinh tế mới - nên riêng gia đinh tôi :
"- vợ vẩn phải làm "hướng dẫn viên âm nhạc' tại Đài phát thanh tp HCM ( lương 20 đồng / tháng, để khỏi phãi' đi kinh tế mới"
" - còn tôi "làm lơ xe' đập thùng kiếm gạo nuôi bản thân, góp gạo cùng vợ nuôi 5 con ."
Riêng thượng sĩ Nguyễn văn Tuy ( thi sĩ Khải Triều ) phải đi làm nhân viên CÔNG TY ĐƯỜNG SẮT, có lần chúng tôi lợi dụng giở nghỉ uống cà phê với nhau ở sân ga BÌNH TRIỆU.( thời kỳ này Đội xe 4 của tôi ở gần đó )
Hôm nay đọc CHUYỆN TÌNH CỦA AN , gỉa thử nếu nước mắt còn, chẳng tiếc gì để không khóc chuyện như thế, chuyện tình cao thượng vời vợi, , cao, hơn, xa hơn có tầm vóc hơn cả HỒN BƯỚM MƠ TIÊN - nếu được tay nào biết viết tiểu thuyết, viết lại thành 1 cuốn tiểu thuyết tình CHUYỆN TÌNH AGNÈS , chẳng hạn vậy !
Qua vài dòng về bạn thi nhân này trong Đại Nam văn hiến trên dưới 60 năm nay - Khải Triều, tên thật NGUYỄN VĂN TUY, cựu chủng sinh, sinh năm 1936 tại Hà Đông ( Hànội). Có theo học các Trung học tư thục Minh Tân, Dũng Lạc ( Hànội ) di cư vào Nam , học tiếp tại Trần Lục. Sau 1965, chiến tranh Việtnam tới đỉnh cao, quân Mỹ ào vào Việtnam, Nguyễn văn Tuy đồng hóa trung sĩ biên tập viên báo Lý tưởng ( Không lựcVNCH ) - một trung sĩ đồng hóa duy nhất thăng cấp vượt bực, mang lon thượng sĩ thì 1975 , rã ngũ . Là trung sĩ KQ, anh vẫn cộng tác với Nha Tuyên úy Công giáo, Đài phát thanh Saigon, tạp chí Quần chúng / Cao Thế Dung v.v...
Sau 30 tháng 4 năm 1975, Nguyễn văn Tuy làm công nhân thực thụ của Cục Đường Sắt. mặc dầu bệnh tật rề rề, sức khỏe không mấy tốt !
Và hiện nay, anh hầu việc Chúa tại 1 Nhà thờ Công giáo, thuộc giáo xứ Nam Hòa ( quận Tân Bình).
Cách đây khoảng 4 năm, phu nhân anh qua đời, tôi tới viếng, gặp ca sĩ Tâm Vấn ( duyên may . tôi gặp lại nhân vật nữ này qua 1 tiểu thuyết GÁI HÀ NỘI, tiểu thuyết tình rất bay bướm của tiểu thuyết gia Nguyễn Minh Lang ( 1930- 2000 ) - nay là phu nhân 1 nhân vật chính trị tăm tiếng, còn là bạn của anh).
Vợ chồng ông Nguyễn văn Tuy chỉ có 1 con gái duy nhất ( enfant unique) 2 cháu ngoại gái ,cháu đầu đã học lớp 6. . Chàng " lính Không quân" chỉ có 1 quần mà anh cũng bán đi / thì ngày mai anh mặc gì để lái tàu bay ? " hàng ngày chăm sóc cháu ngoại - bây giờ mới dám viết lại chuyện tình riêng tư ẩn giấu mấy chục năm : NGƯỜI NỮ TU AGNÈS ( theo anh đã 49 năm) :
"... một tay AN ( nhân vật protagoniste trong văn ) cầm ô, 1 tay nắm chặt tay Agnès. Anh cảm thấy hơi ấm trong tay người AGNÈS truyền qua người anh. Để tránh cơn mưa , AN kéo AGNÈS vào bên ngôi mộ có mái che ... Họ lặng lẽ ..."
còn AGNÈS, cô bé người yêu của CHÚA, thì :
"... khi nhận được thư chú gửi cho cháu, đọc đến đâu, cháu khóc đến đấy... Những trang thư chú chứa đấy nước mắt của cháu. Chiều hôm ấy, cháu vào nhà thờ khóc nhiều hơn nữa, khóc suốt giờ ( đọc ) Kinh, khóc với CHÚA và cảm tạ CHÚA.."
hoặc :
... trong lần về dự lễ KHẤN TRỌN ĐỜI CỦA AGNÈS, HAI NGƯỜI LẶNG LẼ BÊN NHAU... NGƯỜI NỮ TU TRÊN KIA VỚI TIẾNG HÁT ĐƠN ĐIỆU.... CÒN ANH VÀ LÀ NGƯỜI ÔM MẶT KHÓC , NHƯ TRONG BÀI THƠ CỦA ANH CÁCH ĐÂY 49 NĂM, ANH ĐÃ MẤT AGNÈS, NGƯỜI NỮ TU ĐÍCH THẬT CHỈ ĐẾN TRONG ĐỜI ANH, MỘT LINH HỒN CHỨ A NẶNG ĐAU THƯƠNG ..." *
---
* Biên tập in chữ hoa. .
-----
tôi bèn dâng lời cầu nguyện cùng CHÚA :
" CHÚA ƠI! theo luật Chúa, bây giờ nó là người tự do ( đoạn tang vợ đã 4 năm ) Chúa trao AGNÈS cho thằng bạn cô đơn suốt 49 năm đợi chờ ! Đó là ý con không phải ý Ngài đâu nhé ! "
thế phong.
trích nguyên tác thơ khải triều
1. NGƯỜI ÔM MẶT KHÓC
Hai bàn tay buổi chiều giơ lên cao
Tôi có mặt trước Thượng đế
Hàng ghế lặng yên những linh hồn
Những ý nghĩ bây giờ đang ôm lấy tôi
Nietzsche và tuổi trẻ
Ôi nỗi buồn của Chúa
Nỗi buồn của Thượng đế
Hai bàn tay của tôi giơ cao
Rồi nỗi buồn cúi xuống
Những nỗi buồn ngũ gục thanh niên
Hôm nay cuộc đời và nhạc jazz
Tiếng hát nô lệ cất lên từ thành phố
Rồi những xác chết
Rồi sự tù đày
Ôi nỗi buồn của Chúa
Nỗi buồn của Thượng đế
Hai bàn tay của tôi giơ cao
Nỗi buồn cúi xuống chân tượng đá lạnh
Trên kia tiếng hát nữ tu đơn điệu
Dưới này một người ôm mặt khóc.
( tr. 13 )
2. ĐẦU ÓC DÃ THÚ
Con đường này đưa đến nhà thờ
Một vì sao vừa lặn cuối phố
Sau lưng tiếng hát da đen và tuổi trẻ
Sau lưng thành phố và cuộc đời bắt đầu
Một vì sao vửa lặn trên nóc thánh đường
Tôi một giáo dân đi tìm bình yên
Tôi một giáo dân đi về Thượng đế
Sau lưng tiếng hát da đen và niềm vui tuổi trẻ
Tiếng hát da đen vươn mình con chó sói
Những viên đạn bắn vào đàn chó sói
Những viên đạn bắn vào tiếng hát da đen
Một vì sao vừa lăn trên phố
Tôi bước từng bước bỏ lại sau đại lộ
Tôi bước từng bước về phía thánh đường
Gót giầy trên đá như cát sạn tim phổi
Tiếng hát sau lưng vươn mình dã thú
Những quán cà phê ồn ào tuổi trẻ
Con lối này đằng kia một vì sao mới tắt
Con đường này mầu nhiệm vào đêm
Con đường này đưa tôi về nhà
Về đó tôi biết mình buồn vô kể
Tôi biết mình lên cơn sốt mỗi chiều
Chai nước lọc trên bàn đã hết
Đầu óc tôi bây giờ dã thú
Bàn tay tôi bây giờ cỏ dại .
( tr. 14)
3. TRONG GIẤC NGỦ
Tôi vuốt mặt nằm xuống
Sự uất nghẹn đã cướp giật hơi thở
Thân xác tôi co lại như mũi thuốc tiêm đầu độc
Máu trong miệng ứa ra
Người yêu ngồi ôm mặt khóc
Tôi trở dậy tanh hôi miệng lưỡi
Trời mưa đêm và sự yên lặng hàng xóm
Trên bàn còn chai nước lã
Chai nước lã không làm miệng lưỡi tôi dịu ngọt
Lọ thuốc trừ lao còn già nửa
Tôi xót thương tôi
Ngoài kia trời vẫn mưa
Trong này tôi đắng cay miệng lưỡi
Bây giờ ánh đèn một tôi
Một thân xác và cuộc đời .
( tr. 17)
4. CHUỘT
Tôi thức dậy bởi không khí độc trong nhà
Con chuột lớn chết nằm cạnh thùng giấy
Da thịt rữa nát
Tôi bỏ chạy ra sân
Hình ảnh nó lớn dần trong óc tôi
Buồn nôn trào ra miệng lưỡi
Tim phổi tôi có lẽ đầy khuẩn trùng
Tôi sợ hãi bỏ ra phố
Một người đàn bà đang bới thùng rác
Những con chó đói chạy quanh
Chiếc xe rác vừa đi qua
Tôi đưa tay ôm ngực
Tim phổi tôi như không còn hơi thở
Miệng lưỡi tôi muốn trào ra những dòng máu
Những dòng máu đầy khuẩn trùng .
( tr. 19)
5 . BÀI HÁT DA ĐEN
Căn nhà này thiếu những tiện nghi cần thiết
Tôi đến đây như một loài cỏ dại
Không ai biết tên không ai biết tuổi
Tôi tính đời tôi mình bằng những đốt ngón tay
Như tôi tính một chu kỳ lịch sử
Và thời gian đó đi qua
Không vết tích của tháng ngày vội vã
Tôi đến đây như một loài dã thú
Không ai gọi tên không ai biết mặt
Tôi tính tuổi trẻ bằng những ngón tay
Nhưng tôi tính nỗi buồn bằng chu kỳ lịch sử
Rồi tháng ngày đó qua đi
Mang dấu vết của cuộc đời trên trán
Bây giờ tôi ngồi vào ghế đá
Nhặt những hòn sỏi ném về dĩ vãng
Tôi úp mặt trong bàn tay vì sợ hãi tương lai
Sau lưng thành phố bắt đầu lõa thế
Trước mặt tôi sửa soạn mưa buồn
Căn nhà này thiếu những tiện nghi cần thiết
Tôi đến đây mang nhọc nhằn cơ thể
Và tiếng nói như bài hát da đen
( tr. 23)
6 NỖI BUỒN NGOÀI PHỐ
Tôi về nhà trọ mang nỗi buồn
Những người già nua và những người con gái
Những thanh niên không cạo râu
Như tôi hôm nay đã một tuần buồn chán
Như tôi hôm nay đã một tuần không đọc báo
Sợ hôm, may ngày mai nhà tù tiếp nhận thêm người
Bây giờ niềm lo âu lớn lên
Và xã hội hôm nay chưa biết gọi tên
Nhưng tôi biết gọi tên thân phận tôi
Thân phận của người ôm mặt khóc
và tiếng hát khuẩn trùng
7. THỨC GIẤC NỬA ĐÊM
TIẾNG KHÓC ĐÊM NAY NGHE NHƯ TIẾNG ĐÀN BÀ KHÓC CHỒNG PHẢN BỘI
NỦA ĐÊM CHỢT TỈNH TÔI NẰM NGHE TIẾNG ĐỘNG VÂY QUANH
NỬA ĐÊM THỨC GIẤC TÔI THU NHỎ HÌNH HÀI
NHƯ NGÀY THANG MÙA ĐÔNG HÀNỘI,
NHƯ THÁNG NGÀY BANMÊTHUỘT
VÀ NHỮNG LẦN CƠN SỐT` LÊN THẬT NHANH
NGƯỜI BẠN NẰM BÊN CÒN MANG NHỮNG HẰN XÉ CỦA THÁNG NGÀY CƠ KHỔ
NỬA ĐÊM TRỞ DẬY TÔI TƯỞNG MÌNH SAU GIẤC NGỦ TRƯA
MÀ THIẾU ÁNH SÁNG MẶT TRỜI
TIẾNG HÚNG HẮNG HO CỦA NGƯƠI ĐÀN ÔNG GÓA VỢ VỀ GIÀ
RỒI NGƯỜI MẸ À Ơ VỖ VỀ CON THƠ NGỦ
RỒI TIẾNG SÚNG NỔ TỪ XA
TIẾNG ĐỒNG HỒ TRÊN BÀN
VẪN ĐỀU ĐẦU NGÀY THÁNG
BỖNG DƯNG TÔI BUỒN CHÁN
VÀ GIẤC NGỦ CÒN LẠI THÔI ĐÃ MẤT
TIẾNG NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÓC CHỒNG PHẢN BỘI
VẪN NHỎ TO.*
( tr. 32)
---
* Biên tập in chữ hoa.
-------
8. BÂY GIỜ
1
Bây giờ đất nước chúng ta còn những quán cơm xã hội
người ăn gạo của gà của ngựa
Còn những đàn bà trẻ con cúi mình bới thùng rác bên chó đói chạy quanh
Những đống rác cao hơn đầu người
Xã hội chúng ta hôm nay đang kiến tạo con người ra chai đá
Rồi thành phố này thị trường bán buôn tình nghĩa
Và chúng ta không còn biết yêu biết ghét
Người đối xử với người những mưu mô lừa đảo
RỒI THÀNH PHỐ NÀY THỊ TRƯỜNG BÁN BUÔN ĐỊA VỊ
RỒI ĐẤT NƯỚC NÀY CHÚNG TA KHÔNG CÒN THI SĨ *
Bây giờ tôi buồn chán và muốn gào to lên lần cuối,
trước khi xã hội cướp bút mực tôi đi
bây giờ không khí chung quanh tôi như chiếc nhọt mâng mủ
Máu phổi tôi đông lại trào ra miệng lưỡi, mỗi buổi trưa
và chiều cơn nóng sốt lên cao
Căn nhà trọ nên lao tù bít bùng
Tôi toan tính đạp đổ những bức tường câm nín
Như xã hội tôi những u uất còn nung.
----
* Biên tập in chữ hoa, chữ màu.
------
2
Tôi sống hôm nay kẻ thù nhiều hơn bạn hữu
Những người bạn hôm qua bây giờ nên cách biệt
Tôi lớn khôn hôm nay âu lo ngày mai
Ngày mai đất nước tôi những khuôn mặt xa lạ
Ngày mai đất nước tôi tù đầy nhiều hơn tha thứ
Tôi sống hôm nay kẻ thù nhiều hơn bạn hữu
Rồi ngày nào chết đi tôi biết mình sẽ mang niềm đau lớn khôn hôm nay
Rồi ngày nào chết đi tôi biết mình không ai đón đưa .
Sàigòn, ngày, tháng, năm, quên mất rồi , khi làm bài thơ này!
( tr. 33 )
9. ÂN NGHĨA
để trả lời TỪ-ĐAN-THANH *
Ôi những chiều Blao
Hoàng ghôn ngả bóng
Ôi! những chiều Blao
Sương phủ mịt mùng
Tôi đọc thơ anh;
Nỗi buồn cô-đơn,
Niềm đau trẻ dại
Ngủ im trong qúa khứ
Bừng dậy hôm nay.
Nỗi buồn này
Ủ trong cuộc dời
Người đã vào tu viện
Anh ơi ! Anh ơi !
Trót làm thân con gái
Tôi mang khổ đau này
Tuổi tròn trăng
Trọn đời nhìn nắng úa
Ân nghĩa ngày xưa
Tôi xin làm vốn
Cho mai sau, mai sau.
Bước lên đồi cao.
( tr. 43)
------
* Một trong những bút hiệu của KHẢI TRIỀU
( tác giả chú thích ).
-------
10. KHỔ HẠNH
Tôi sinh ra vào thơi loạn để đến tuổi thanh niên ôm thân phận nhục nhằn
Những buổi họp mặt bạn bè kể lể niềm u uất
Bao giờ thơ tôi không còn hình hài ôm mặt
Bao giờ tôi không còn khóc mình bằng tiếng hát khuẩn trùng Bao giờ tôi làm thi sĩ của ca dao
Tôi sinh ra đời vào thời loạn để đến tuổi thanh xuân lãng quên tình yêu
Người con gái thương yêu tôi
nhưng em ơi chúng ta
cũng chỉ thấy buồn đau
Anh yêu em thời gian qua
đã tám năm tròn
Ba bốn năm
anh bỏ thành phố
và em vào tu viện
Ngày bước chân em đi
em bảo
đã dâng anh cho Thượng đế
Anh biết chẳng bao giờ
em tu trọn vẹn
Bổi anh tin
em không bỏ anh đi lầm lũi một mình
Bởi anh tin
vì anh yêu em nhiều và thành tâm
Anh nghĩ ngày mai
một người con gái
sẽ bỏ tu viện về đời yêu anh
Bởi em vụng đường tu
hay
muốn làm một chứng nhân cuộc đời anh
Bây giờ anh buồn tủi
nhìn chân em dẵm trên đường đời khổ hạnh
Bây giờ anh khóc một mình
vụng về yêu em
Nên anh đã mất em
và không bao giờ tìm thấy !
( tr. 48)
thơ KHẢI TRIỀU
( nguồn : - KHẢI TRIỀU / NGƯỜI ÔM MẶT KHÓC / tuyển tập thơ : 1963- 2003-
a) ( bìa: - phác họa tác giả : CAO BÁ MINH ( Hoa Kỳ).
b) KT. qua nét vẽ PHÚ MẬP ( KQ ), 1993. tr. 53- sách khổ 14 x 19cm, dày 80 tr. )
c) tác giả ghi:
" Thân quý tặng anh Thế Phong.
Một dấu ấn của 40 năm trước: 1963-2003 ".
( ký tên- Nô-En 2003+ triện son đỏ).
d) -tập thơ này còn ghi:
Kính dâng Thân phụ Kính dâng thân mẫu
Hơn ba mươi năm trường Con nhớ những năm tháng
Cha đã sống trong khó nghèo Mẹ ngược xuôi về việc học
tận hiến, thầm lặng và gian nan tại hành của con mà con thì
quê nhà vắng bóng Linh Mục. lạc dòng lênh đênh cuộc đời .
KHẢI TRIỀU
NGUYỄN VĂN TÙY
2 Nhận xét:
"...tiền xe gửi xe đạp không có , đành khóa xe đạp vào gốc cây bã đậu ngoài lề đường..."
...cắt xong đâu đó, nằm vài tiếng, ra lấy xe đạp, nó vẫn chình ình ở gốc bã đậu chờ chủ. Tôi đạp xe về Khu Tân Chí Linh..."
......
Thưa Chú,
Năm 1961 chú phải "khóa" xe đạp vào gốc cây ư! Phải chăng thời đó đã có chuyện "để hở nó rinh sao?"
Năm 1973, cháu làm việc ở "Hùng Vương Ấn Quán" chuyên in program cho rạp Eden. Chiều thứ 7 đạp xe ra Eden xem phim, cháu để xe dựa vào gốc cây (dĩ nhiên là không khóa) nơi đường LêLợi, xem xong, ra lấy xe, xe không mất...
Còn chuyện "mổ ruột thừa" xong, nằm vài tiếng, ra đạp xe về Tân Chí Linh!!! Vâng, nghe chuyện này, cháu nghĩ chắc thời đó nền Y học giỏi quá cỡ thợ mộc!!!
Cháu xin nói thêm, ông chủ Hùng Vương Ấn Quán tên là Phan.
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ