MONDAY, APRIL 29, 2024
3351. Thơ TRẦN HẠ VI Người đàn ông ngồi khóc.
Ảnh minh họa - Google images
Anh tắt di động và laptop
Lặng yên ngồi khócĐến hết nước mắt
Bao nhiêu ngày
Bao nhiêu đêmBao nhiêu triệu người đã ngã xuống
Mười sáu, mười bảy hay mười támNhững đôi chân trần lam lũ
Đôi môi khô khát chưa biết nụ hônNhững chàng trẻ trai cầm súng
Từ hai mặt trậnBắn vào nhau
Vào trái tim đauViệt Nam
Những mùa hè đỏ lửaKinh hoàng
Những đứa không giỏi đều đã chết
Những đứa nghịch nhất đều đã chếtNhững đứa ngoan nhất đều đã chết
Mười đứa bạn học cùngGiờ còn lại hai, ba
Người anh trong gia đìnhĐẹp trai hơn, giỏi hơn anh
Đã chếtHai bên bờ vĩ tuyến mười bảy
Những họng súng trẻ măngNhững khẩu pháo lên nòng
Bà mẹ già đầu chít khăn tangĐứa đi lính quốc gia
Đứa vào bưng biền Việt CộngĐứa nào không phải là con
Họ đều còn sống bá vai cười giòn
Nháy mắt đùa nghịch với anhTuổi thanh xuân căng tràn nhựa sống
Rọi hằn đôi mắt dấu chân chimĐất nước thanh bình
Cây trái nở hoaSự sống hồi sinh sau mùa đông giá
Đồng vàng chiêm trũng lúa đơm bông nặng hạtCô thôn nữ cười nhoẻn miệng làm duyên
Hương bưởi thơm phảng phất ba miềnSuối tóc em đen nhưng nhức sau thềm
Thời gian đứng yên
Những mảnh bom bay lên rồi biến mấtNhững viên đạn bay ngược vào nòng
Những khẩu súng xoay vòngVà biến mất
Anh bước lần lối cỏ
Tụ họp những đứa bạn tiểu học hồi nhỏDãi dầu kham khổ gương mặt sạn chai
Đầu hai thứ tóc phôi phaiChúng ta nợ gì người đã khuất
Tất cả những người đã khuấtNợ gì chúng ta
Trong hòa bình
Bức tường Đông Đức tự nát tanNgười Việt Nam phải trò chuyện bằng súng đạn
Đất nước tươi đẹp hình chữ SMấy mươi năm sang chấn đau thương
Chưa lànhCội mai vàng, bông đào đỏ nụ
Anh ngồi bên lò canh bánh tétBữa cơm canh mít non ngọt miệng
Chiếc chén kiểu mẻ viềnNgày xưa
Chúng không cởi truồng tắm gội
Làm sao anh có thể nóiLàm sao anh có thể dạy
Chúng về chiến tranhChúng về ông cha mình
Chúng về mảnh đất nàyNgập tràn máu
Nước mắtBom đạn
Khổ đauChưa một ngày đau khổ
Mất mẹ mất cha mưa bom đạn nổLàm sao chúng có thể hiểu
Làm sao chúng có thể biếtNỗi lòng người chôn dầu vượt biển Đông
Nỗi sợ hãi hùng đêm leo lét đèn chongCon thuyền hy vọng mong manh
Giữa lòng đại dương sóng dữBốn mươi lăm năm hoa đào nở
Vết đạn trượt dài hầm chông dang dởAnh tỉnh dậy trong căn nhà màu trắng
Chiếc giường ra gối trắngSang trọng
Tóc em búi cao chiếc gáy trắng ngầnLàm sao anh có thể nói
Làm sao anh có thể khócTrong một buổi chiều như buổi chiều nay
Trong một căn phòng nào đó
Không ánh sángKhông tiếng động
Một người đàn ông ngồi khócĐến hết nước mắt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét