WEDNESDAY, JANUARY 3, 2024
3195. Thơ Nguyễn Thị Khánh Minh
CUỐI DÒNG LỆ MẶN
Có giấc mơ bay lên từ mắt
Xanh từ đáy con ngươi khao khát
Đêm trần gian ác mộng thất thanh
Có giấc mơ trở mình thức giấc
Từ mộ khuya. Ngửa mặt hướng dương
Thề. Từ đây thôi nợ nần bóng tối
Có giấc mơ mọc nhánh mùa xuân
Từ chồi biếc đôi bàn tay nắm lại
Trổ hoa mùa cây trái nhân gian
Có giấc mơ từng giây hít thở
Reo hai vai đôi bờ nắng nở
Mở vòng tay nói khẽ, hôm nay
Nghe cát chảy xót từng tích tắc
Nghe giấc mơ cuối dòng lệ mặn
Hoài thai nào không nặng không đau
Đậu trái ngọt lời thơ diệu vợi
Lời thương yêu nhỏ nhoi hạt suối
Rót từng ngày sẽ biển xanh. Xa…
QUÊ NGƯỜI
Ấp úng những điều mới mẻ
Gượng cười mà đứng mà đi
Chờ nghe quê người bén rễ…
Một mình sáng nay trong nắng
Một mình đi trong thầm lặng
Riết rồi một mình, cũng quen…
Quen rồi, nhịp đi hối hả
Quen rồi, lạnh tanh xứ lạ
Nhìn nhau gió thoảng mây bay…
Đôi khi mềm lòng ngồi nhớ
Bao điều ngày xửa ngày xưa
Có gì trong tim, như vỡ…
Quê người nắng nồng gió lạnh
Quê ta dưới vòm mây trắng
Nhịn lòng. Ngó cánh chim bay…
Quê người xuân dậy cờ hoa
Chân mình quen hơi đất lạ
Ngậm đau một nỗi nhớ nhà…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét