Thứ Tư, 18 tháng 1, 2023

bài dịch đáng đọc : " The First Poem by T.T.Kh ( 20-11-1937 ) - translated into English by HUONG CAU CAO TÂN / trích : hyttp://chimviet3.frree.fr/88/index88htm>

 

Hương Cau dịch thơ
Bài Thơ Thứ Nhất

T. T. Kh. (20-11-1937)

Thuở trước hồn tôi phơi phới quá,
Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương.. .
Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại,
Êm ái trao tôi một vết thương.

Tai ác ngờ đâu gió lạ qua,
Làm kinh giấc mộng những ngày hoa,
Thổi tan tâm điệu du dương trước
Và tiễn người đi bến cát xa.

Ở lại vườn Thanh có một mình,
Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh;
Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo,
Yêu bóng chim xa nắng lướt mành.

Và một ngày kia tôi phải yêu
Cả chồng tôi nữa lúc đi theo
Những cô áo đỏ sang nhà khác,
Gió hỡi ! làm sao lạnh rất nhiều ?

Từ đấy không mong không dám hẹn
Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm,
Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ,
Người ấy ghi lòng: "Vẫn nhớ em!"

Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên,
Bỗng ai mang lại cánh hoa tim
Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
Rỏ xuống thành thơ khóc chút duyên ?

Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ
Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ !
Tóc úa giết dần đời thiếu phụ.. .
Thì ai trông ngóng, chả nên chờ!

Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá
Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa:
" Cố quên đi nhé, câm và nín
Đừng thở than bằng những giọng thơ! "

Tôi run sợ viết, lặng im nghe
Tiếng lá thu khô siết mặt hè
Như tiếng chân người len lén đến.
Song đời nào dám gặp ai về !

Tuy thế tôi tin vẫn có người
Thiết tha theo đuổi nữa, than ôi!
Biết đâu.. . tôi: một tâm hồn héo,
Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi.

***
The First Poem

by T. T. Kh. (20-11-1937)
Translated into English

 

by Hương Cau CaoTân

 

My soul used to be a spirit that is carefree,
That is poetic, and full of fragrance of virginity…
But suddenly appears an artist from nowhere,
Who tenderly gives me a soft wound that’s so rare.

But misfortune riding strong winds to be blowing over
Dissipating the beautiful dreams full of flowers,
Blowing away the hearty melodies of the old days
Sending the loved one to a place that is far, far away.

Alone in the garden of Thanh is where I stay behind,
I love the winds which softly die at the end of night;
And I love the moonbeam which falls onto my dress,
And the distant birds when sunlight shines through the mesh.

To love someone someday is what I ought to do
An unlovable person, my husband, that’s who
Since the day I followed many girls away, wearing a red dress
Oh! The wind! How awful it is to feel the coldness!

I do not dare to expect or to promise a date since that time
A romantic date under the beautiful and respectful moonlight.
But I am certain that he, living in a strange far place, 
Would say to himself in his heart, "I still miss my date!"

While my heart wants to stay rested without fear
Someone brings me a memorable flower of Bride’s Tears
Which forces me to let go the tears that remain in me
To become droplets in poems crying for my sorrowful destiny

What’s so beautiful about a totally broken heart
Covering a dead flower showing decays part by part!
The white hair is appearing, slowly killing a woman in middle age…
Thus someone, who has been waiting, should not wait!

Having finished, in worriment, the first part of the poem,
Remembering what he said previously in caution:
"Please try to forget, try to be quiet, be silent,
Compose not those poems in your lamentation!"

I write those with trembling hands, listening in the quietness
The falling of dry leaves covering the yard in murmuring stillness
Like the sounds of footsteps of someone who stealthily arrives,
But I dare not to receive him, lest I am going to cry!

But I still believe that there is someone who is willing
Alas! To earnestly love and persistently continue following,
Who knows… I am, a person with a heart that is numbly cold,
Living beside a husband who is stern, and is already growing old

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét