WEDNESDAY, APRIL 13, 2022
2395. Thơ TRẦN HOÀI THƯ Ngủ
Em từng bảo tôi phải tập thiền, tập thở
Để quên đi những tham hận phiền lo
Để tâm hồn được thanh tịnh như tờ
Nếu em đã ở nơi này, em sẽ thấy có nhiều người đắc đạo
Họ, không còn gì để mà sân si hệ lụy
Bởi trí não mất rồi, còn gì nữa để hệ lụy sân si?
Họ bây giờ như đứa bé mới tập đi
Không phảị tập ̣dần̉ để quen cuộc đời sẽ đến
Mà họ tập dần, tập dần để quen dần với cơn an giấc
Giấc ngủ cuối cùng, giấc ngủ ngàn thu
Em đừng ngạc nhiên khi những cụ già gục đầu trên khay ăn
Không phải họ ngủ thường tình
Họ đang tham thiền trước khi an giấc
Họ ngủ li bì không bao giờ mở mắt
Dù bên tai tiếng đại bác, họ vẫn tham thiền !…
Hãy hôn dịu dàng trên đôi mắt nhắm nghiền
Và trở về nhà, với cõi lòng tan nát
Có phải cửa sổ linh hồn là hai con mắt
Khi con mắt nhắm rồi, cánh cửa mở cho ai?
Đã suốt mùa đông mình không thấy mặt tôi
Tôi la tôi gào tôi lay mình đừng ngủ
Mình vẫn quyết tâm, cài then đóng cửa
Mình đang chờ lên một cõi không người
Bỗng hôm nay xuân đã đến rồi
Cửa viện mở ra, tôi đẩy xe tình mang mình ra nắng
Những bụi mai vàng, càng vàng càng thắm
Dưới nắng vàng, như thoa phấn điểm trang
Tự nhiên thấy mình, đôi mắt mở: Lạ lùng thay !
Hay mình muốn ở lại với tôi,
với cuộc đời khổ nạn !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét