FRIDAY, MARCH 9, 2018
thơ TRẦN HOÀI THƯ/ Lại bão tuyết (2)
-tuyết ở New Jersey, 9 March 2018 -- ( photo courtesy of earth-chronicles.com)
Thế nào tôi cũng phải cầm xẻng
để dọn driveway
dù tuyết phủ cao quá đầu gối đi nữa
để dọn driveway
dù tuyết phủ cao quá đầu gối đi nữa
Thế nào tôi cũng dọn cũng xúc cũng rồ máy xe
và sẽ thăm mình
Dù tôi sẽ thở hồng hộc
tim sẽ đập thình thịch như trống dồn
Dù đôi chân sẽ quị
mắt sẽ mờ
môi miệng bị đông cứng...
và sẽ thăm mình
Dù tôi sẽ thở hồng hộc
tim sẽ đập thình thịch như trống dồn
Dù đôi chân sẽ quị
mắt sẽ mờ
môi miệng bị đông cứng...
Tôi sẽ làm
để mà đến thăm mình
sẽ ngồi lại bên chiếc giường tự động
sẽ kê lại chiếc gối để mình nằm thoải mái trên giường
Sẽ mở lại bài Chủa Hương của Nguyễn Nhươc Pháp
để mình nghe
để chúng ta cùng nghe
để mà đến thăm mình
sẽ ngồi lại bên chiếc giường tự động
sẽ kê lại chiếc gối để mình nằm thoải mái trên giường
Sẽ mở lại bài Chủa Hương của Nguyễn Nhươc Pháp
để mình nghe
để chúng ta cùng nghe
Nhưng mà hôm nay tôi xin đầu hàng
Tôi không thể làm gì hơn
Khi cả cái cây to tướng nằm ngang chắn đường
Tha lỗi cho tôi
Tôi không còn biết cách gì hơn
Ngoại trừ tháo lui, mình ạ
Nếu mà ngày xưa, tôi sẽ tìm cách vượt qua
Tôi sẽ vui mừng vì mật khu không cần tay người mà lại bị tàn phá vì bão
Nhưng bây giờ
Dù tôi là kẻ tiền thám có mặt đầu tiên
Không có ai, kể cả cảnh sát
chỉ có tôi
Tôi thấy nó đổ qua màn tuyết
Nhà dưỡng lão bên kia không phải là mật khu để tôi phải lo
Nó chính là gia đình tôi lúc này
Nó có mình, có những cựu chiến binh VN, có những người già bất hạnh không hề thấy thân nhân
Nó có cái bắt tay và đôi mắt sáng của ông lão mỗi lần nhìn tôi
Nó có câu chào captain để tôi phải chào tay lại
Nó có hơi ấm khi tôi gài mấy cái khuy cúc áo cho mình
Nó có nỗi rộn ràng hạnh phúc khi tôi đẩy chiếc xe lăn trên những dãy hành lang
Khi tiếng đàn dương cầm bay theo, bay theo
vỗ vào hồn tôi như lời giòng sông ca hát
Tôi không thể làm gì hơn
Khi cả cái cây to tướng nằm ngang chắn đường
Tha lỗi cho tôi
Tôi không còn biết cách gì hơn
Ngoại trừ tháo lui, mình ạ
Nếu mà ngày xưa, tôi sẽ tìm cách vượt qua
Tôi sẽ vui mừng vì mật khu không cần tay người mà lại bị tàn phá vì bão
Nhưng bây giờ
Dù tôi là kẻ tiền thám có mặt đầu tiên
Không có ai, kể cả cảnh sát
chỉ có tôi
Tôi thấy nó đổ qua màn tuyết
Nhà dưỡng lão bên kia không phải là mật khu để tôi phải lo
Nó chính là gia đình tôi lúc này
Nó có mình, có những cựu chiến binh VN, có những người già bất hạnh không hề thấy thân nhân
Nó có cái bắt tay và đôi mắt sáng của ông lão mỗi lần nhìn tôi
Nó có câu chào captain để tôi phải chào tay lại
Nó có hơi ấm khi tôi gài mấy cái khuy cúc áo cho mình
Nó có nỗi rộn ràng hạnh phúc khi tôi đẩy chiếc xe lăn trên những dãy hành lang
Khi tiếng đàn dương cầm bay theo, bay theo
vỗ vào hồn tôi như lời giòng sông ca hát
Nó làm đôi chân tôi như đi trên một chiếc thảm trời
Người tôi bay, bay cùng tiếng nhạc valse
dội vào vách tường, trần nhà
theo cả hành lang dài hun hút
Và tôi đã ngừng đẩy.
Mình có nghe miềm hạnh phúc của tôi không ?
Như vậy, tôi sẽ không đến thăm nuôi mình chiều nay
Hãy rán ăn hot dog, pizza, pasta, hamburger nghe mình
Hãy rán tập khi tôi không có mặt nghe mình
Chúng ta hãy chuẩn bị
Bởi vì cái ngày đó trước sau gì cũng đến
Người tôi bay, bay cùng tiếng nhạc valse
dội vào vách tường, trần nhà
theo cả hành lang dài hun hút
Và tôi đã ngừng đẩy.
Mình có nghe miềm hạnh phúc của tôi không ?
Như vậy, tôi sẽ không đến thăm nuôi mình chiều nay
Hãy rán ăn hot dog, pizza, pasta, hamburger nghe mình
Hãy rán tập khi tôi không có mặt nghe mình
Chúng ta hãy chuẩn bị
Bởi vì cái ngày đó trước sau gì cũng đến
TRẦN HOÀI THƯ
New Jersey, 9 March 2018
trích từ TRANG VĂN HỌC NGHỆ THUẬT PHẠM CAO HOÀNG
=================================================