tựa chính:"Chưa t hật hết si Cao Mỵ Nhân"
CHƯA THẬT HẾT MÊ SI CAO MỴ NHÂN
Cao MỴ Nhân
Dẫu cho đang thở không khí của ngày đầu tiên năm mới, tôi vẫn ngồi trong cửa sổ, nhìn ra ngoài trời mây, đúng là nắng tinh khôi dưới trời xanh biếc, mây trắng nõn nà …nhưng phải cái tội mấy hôm nay lạnh quá.
Để rồi có cảm tưởng hình như là: một ngày vẫn giống mọi ngày, trong nếp sinh hoạt của tôi, thì nhất định là thế, ngắm trời mây, rồi viết lách …
Và mặc dầu chỉ có tôi trong căn nhà này, với đứa cháu đích tôn được nghỉ Christmas, cùng New Year , tới hết tuần sau mới đi học .
Cháu được nghỉ dài ngày như vậy, tôi rất thích, là trước nhất tôi không phải thấp thỏm chờ mẹ nó chở nó học về.
Rồi mẹ nó đi làm tiếp, để tôi làm sao bắt nó phải ăn no kềnh ra, đồ ăn thức uống, trái cây bánh trái liên tục bữa xế, vì trưa cháu đã ăn trên trường rồi .
Xong là thả dàn 2 bà cháu 2 phòng, việc ai nấy làm, cháu vừa làm bài, vừa chơi ba cái thẻ bài bằng cỡ Bộ bài tây, nhưng hình thì mịt mù, bài rất đẹp .
Còn tôi lại cà rà thơ phú …tào lao. Ấy vậy mà không viết là …khổ tâm lắm, là vì đã không rong chơi quần tam, tụ ngũ …không phôn phiếc, meo miếc …thì phải cho chữ nghĩa chơi vơi, chứ nhốt chúng, dăm ba lời …óng ả, mơ màng, thì tội cho cả người lẫn chữ đấy .
Vì thế, vị chủ biên …tôi, đã thông cảm tôi …hết mình vì ” đại nghĩa [rồi'.”
Nhà văn Nguyễn Trọng Hoàn đã nói rất quyết đoán, nhưng cũng dè dặt, rằng tôi còn viết được thì cứ viết đi…Ở đời còn bao nhiêu thứ để viết … Nhận xét đó, đã trôi qua được một năm.
Tết Dương lịch năm ngoái, tôi lên Sacto, thủ phủ của bang nhà, tôi lang thang đi chơi vùng cận Bắc Sacramento, những dãy nhà bìa rừng sang trọng, mà lòng chẳng vui tí nào .
Ông bà nhà văn, ký giả Tô Ngọc chiều tôi quá xá, nhưng trên gương mặt tôi cứ ướt sũng buồn ơi . Ông bà ấy bảo: ” nếu không vui, thì nên về, vì sắp tới Tết ta rồi, còn lo tống cựu nghinh tân chứ."
Về lại Los Angeles, Nhị Ca, [tay cựu] lính Dù nói : ” Thôi đừng buồn nữa, ông chủ biên biết là Cao Mỵ Nhân không viết thường xuyên thì buồn, nên …cứ viết đi, net sắp active rồi …” Lòng tôi cứ đắng nỗi u trầm ."
Sau đó ” sa trường mạng ” phục hoạt “, lòng tôi lại chứa chan nắng mới …
Vậy mà đã một năm trôi qua…mỗi lần nhắc chữ ” một năm “, tôi thường nhớ bài thơ tôi viết trong tập thơ chưa đặt tên, tức là viết dạng bản thảo, với 85 bài trong tập vở học trò từ năm 1980, có mấy câu còn nhớ được như sau :
Một tháng thường không nói được gì
Một năm chưa thật hết mê si
Một đời, e có điều gian dối
Nhưng, mỗi ngày vui một ngắn đi
(Thơ Mỵ – Sau Cuộc Chiến – CMN )
Tập bản thảo này, nhà thơ Huy Trâm, tức[ cựu] thẩm phán Nguyễn Hồng Nhuận Tam mượn coi, và đã bị Công an quận Bình Thạnh tịch thu ; khi nhà thơ Huy Trâm đến thăm nhà văn Võ Long Tê ở đường Trương Minh Giảng, quận 3,Saigon -- cả 2 vị vừa nêu đều bị bắt lúc đó , giữa thập niên 80 thế kỷ trước .
Một thời gian sau, nhà thơ Huy Trâm được thả về ông nói: ” tập thơ Cao Mỵ Nhân bị giữ ở số 4 Phan Đăng Lưu, Quận Bình Thạnh, muốn đòi thì tới đó, lấy lại ” .
Ôi chao, bố bảo tôi cũng chẳng dại, chỉ vì một tập thơ mà đi tù thêm nữa à ? Chỗ đó là công an kinh khủng , một trại tù giữ toàn những nhân vật tên tuổi như giáo sư Doãn Quốc Sỹ, nhà văn Hiếu Chân v. v…
Một thời gian sau, nhà thơ Huy Trâm được thả về ông nói: ” tập thơ Cao Mỵ Nhân bị giữ ở số 4 Phan Đăng Lưu, Quận Bình Thạnh, muốn đòi thì tới đó, lấy lại ” .
Ôi chao, bố bảo tôi cũng chẳng dại, chỉ vì một tập thơ mà đi tù thêm nữa à ? Chỗ đó là công an kinh khủng , một trại tù giữ toàn những nhân vật tên tuổi như giáo sư Doãn Quốc Sỹ, nhà văn Hiếu Chân v. v…
Qua rồi, không có thơ đó, thì làm thơ khác, không …hay được, thì …dở, vả lại nói như nhà thơ Nguyễn Vô Cùng ở Suối Bạc bang Maryland : ” Thơ chứ …chết đâu mà ghê gớm thế ” vì một bạn thơ cứ …khổ vì thơ .
Đã đành sự thể là vậy, và cũng chỉ là vậy. Thơ hay còn trên thơ nữa, cũng chỉ là hư ảo thôi .
Người làm thơ như tôi, nói thì mạnh miệng lắm, nhưng đôi khi cũng rơi nước mắt …tất nhiên những thơ văn , nhạc hoạ vv…của tác giả nào thì quý giá với tác giả ấy . Nhất là trong những ” bài bản ” đó, nó mang những kỷ niệm mà khó viết được lần thứ hai.
Nhà thơ Cung Trầm Tưởng cũng mới được một người quen thủa còn thanh niên, nói cho ông biết bài thơ Cung Trầm Tưởng viết ở bên bờ sông Đà ngoài Bắc, mà ông có nhớ gì đâu .
Không nói xa xôi, chính nhà văn Nguyễn Trọng Hoàn cũng có hàng trăm bài viết từ khi lên ” mạng thân quý này, và trước nữa …bị lạc mất, mà chủ biên …tôi có quan tâm
đâu …”
Một lần tình cờ tôi biết được điều đó, tôi hỏi chủ biên …tôi, làm sao có lại được bài bị thất thoát, thì ông cười trả lời : ” viết bài khác , cái ý của mình rồi, lời viết thay đổi, đôi khi còn mới lạ hơn ” .
Qua sự kiện trên, khiến tôi mắc cỡ, mỗi lần có ý …bắt thường Nhị Ca , [tay cựu ]lính Dù, là không giữ bài tôi viết để dành …
Chu choa, [tay cựu ]lính Dù cũng cười: ” viết mạng khác báo giấy nha : ngắn gọn và đủ ý, làm sao cho bạn đọc hiểu ngay , thế thì cần chi giữ lại, bởi bài hôm nay phải khác bài hôm qua chớ …”
Nên chi bây giờ tôi cũng bắt chước nhị vị trong ban Biên tập nêu trên, là …chả quan tâm hành trình chữ nghĩa nữa, căn bản là vẫn đi đúng đường thôi .
Ấy nói vậy , nhưng giữ thơ cho Cao Mỵ Nhân nhé. Vì mình nào có của cải gì ngoài ba cái vần điệu …” đưa anh vào khổ luỵ hôm nay ” như nhạc sĩ Lam Phương đã thốt trong bài ” Lầm ” bất hủ đó …
CAO MỴ NHÂN
---------------------------------------------------
trích từ https://caomynhan.wordpress.com/
----------------------------------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét