Thứ Năm, 28 tháng 9, 2017

một bài thơ đáng nhớ cung trầm tưởng "CHÚC THƯ CỦA MỘT NGƯỜI LÍNH VÔ DANH" -- web. THI VIỆN





o



Nếu ngày mai cam phận tôi lên đường 
Về một miền trời nồng mùi thuốc súng 
Xin các người đừng tụ tập lăng xăng 
Đừng đọc diễn văn, trương cờ xí 
Đừng uý lạo tặng quà 
Quàng vòng hoa chiến sĩ 
Đừng chu choa tiếng kèn đồng 
Bởi cái chết là một món hàng vô giá 
Không lễ tiễn đưa nào chuộc được 

Nếu ngày mai tâm lí chiên đàn 
Lùa toán quân lao vào chiến địa 
Mìn mù loà xé xác chiên ngoan 
Xin các người đừng đến lầm rầm trước linh vị 
Vinh danh tôi anh hùng liệt sĩ 
Bởi cái chết giờ là 
Một quan tài gỗ tạp – nếu có – 
Đóng bằng ván lạnh lùng 
Và đinh sắt lãng quên – vô ơn 
Màu thời đại 

Nếu ngày mai say mùi thuốc súng 
Tôi miên du trong mưa đạn 
Phiến ngực gầy làm tấm khiên che 
Thân bung tung như xác pháo 
Theo nhịp cười rồ dại cỗ liên thanh 
Của một xạ thủ nằm rình 
Bên chiến hào đối mặt 
Hắn cũng như tôi 
Đang say mùi thuốc súng 
Mùi mê yên mị dược 
Đánh thuốc lú hồn ta 
Đang vô thức miên du 
Trước khổ đau đồng loại 

Vậy 
Nếu vì cuồng vọng một người 
Một triệu người phải ngã xuống 
Vải tang sô không đủ để quấn đầu 
Muộn sầu triệu nàng goá phụ 
Vật vờ triệu mụn con côi 
Tôi xin các người đừng đến cúi đầu mặc niệm 
Tỏ tiếc vong linh người chồng / cha vắn số 
Rồi ra về ngồi kí lệnh trưng quân 
Lấy thịt đồng bào làm mồi cho súng ngoại 
Bởi giết chóc này vô luân và phi lí 
Chân lí không hồng, cứu cánh không xanh 
Tôi muốn ngã xuống máu trắng 
Trên một lằn ranh màu trắng 

Nếu ngày mai giữa khói lửa đỏ rực trời 
Tôi bị hút vào từ trường phía trước 
Viên đạn nào vô giác xoáy đầu tôi 
Xin các người đừng làm trò thiểu não 
Đặt vòng hoa phúng điếu, phân ưu 
Biểu dương công trạng trước quân kỳ 
Bởi mạng Việt Nam các người coi rẻ rúng 
Tấm bạt thô phủ vội xác gầy gùa 
Khách bộ hành hấp tấp bước băng qua 
Không ngoảnh lại 

Di ảnh tôi 
Xin các người đừng phóng lớn, phô bày 
Trong công viên, ngoài phố xá 
Bởi sinh thời thường tránh chốn lao xao 
Chỗ chợ người bon chen bát nháo 
Tôi muốn được chết âm thầm, tan loãng giữa vô danh 
Một vết xước nhợt nhoà 
Trên vô tình lịch sử 

Nay 
Để hồn nhẹ nhõm lúc ra đi 
Xin trả đủ lại các người 
Những huy chương láng coóng 
Những chiến tích mạ kền 
Những hoa hoè hoa sói 
Những loá mắt lập loè 
Một thiên đàng mộng hoạn 
Một chiến sử không vui 
Một nghĩa địa hoang vùi 
Triệu anh hùng mê muội 
Phận mỏng con thiêu thân 
Lao vào lòng hoả ngục

CUNG TRẦM TƯỞNG

(trích từ website.THI VIỆN)


============

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét