Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013

saigon ngày dài nhất : hồi ký duyên anh ( 1934 - Paris 1997 ) - 2

saigon ngày dài nhất
hồi ký duyên anh

                                                   saigon ngày dài nhất :
                                                  
                                                    gặp
                                                    phan kim thịnh, 
                                                    thái bạch,
                                                    vũ hạnh,                                                
                                                    X... ,
                                                     biểu tượng tay văn thám giấu mặt ...

                                                     hồi ức : duyên anh

    Rồi tôi cũng mua được 2 chai Courvoisier.  Trên đường về nhà, bất ngờ, tôi gặp Phan kim Thịnh, chủ nhiệm tạp chí Văn học.  Xuất thân của ông chủ nhiệm họ Phan, từ chân tùy phái của tạp chí Quê hương.  tạp chí Quê hương do ông  Nguyễn cao Hách đứng tên chủ nhiệm, quy tụ nhiều trí thức khoa bảng, xuất thân [từ] chế độ Ngô đình Diệm . Tạp chí [này]  nhận tài trợ sở Nghiên cứu chính trị.  Phan kim Thịnh là mật vụ thứ yếu của sở Nghiên cứu chính trị, được biệt phái ' nằm' ở Quê hương, giữ chức loong toong khiêm tốn, để theo dõi sinh hoạt của tòa soạn Quê hương.   Thời ông Diệm, các nhật báo đều có người của sở Nghiên cứu 'nắm' cả.  Các' người' này, đa số là nhà văn, nhà báo có danh.  Do đó,  dưới chế độ ông Diệm không có nạn' tự ý đục  bỏ' và
' tịch thu bừa bãi'.  Riêng tạp chí Quê hương, sở Nghiên cứu chính trị tỏ ra  khôn ngoan, chỉ ' cài'  chân tùy phái sai vặt.   Khoảng năm 1962, tùy phái Phan kim Thịnh rầm rộ quảng cáo tạp chí Văn học, do ông ta làm chủ nhiệm.   Xuất bản báo có nghị định của nhà nước vào thời kỳ này rất khó .   Phan kim Thịnh đã ' vượt' khó, vì là người của sở Nghiên cứu chính trị.   Với chủ bút Dương Kiền, mấy số đầu  Văn học thật giá trị.  Về sau, Dương Kiền thành luật sư, bỏ chức chủ bút, Văn học xuống dốc từ chế độ Ngô đình Diệm bị lật đổ [vào cuối 1963].    Năm 1968, Phan kim Thịnh sang Gia định làm phụ tá cho cò Tùy ở ty  Cảnh sát .  Tạp chí Văn học ra số đực, số cái.

    Phan Kim Thịnh luôn luôn để lộ sự hèn mọn của mình, khi ông ta tiếp xúc  với các nhà văn, nhà báo.  Bà cụ thân  sinh của ông quét dọn sân trường Régina Mundi.  Ông thân sinh của ông bán hình Chúa, tượng Chúa, sâu chuỗi, sách kinh ở cửa nhà thờ Đức Bà.

     Ông ta [Ph. k.Thịnh] sống như những người cần cù làm ăn và ai cũng hiểu ông ta là mật  trốn lính.  Bất ngờ, tối nay, tôi gặp chủ nhiệm Văn học trên vỉa hè Hai bà Trưng, ông ta mặc bộ quần áo xuềnh xoàng, chân diện dép râu, đầu đội nón tai bèo, vai đeo xắc-cốt vải.  Phan kim Thịnh vỗ vai tôi :
   - Đi đâu đấy, ông Duyên Anh ?
    Tôi không trả lời mà hỏi :
   - Thay đổi lẹ thế ?
    Phan kim Thịnh cười:
    - Rồi sẽ thay đổi hết.
   Nhìn 2 chai rượu kẹp nách tôi, ông ta nói:
    - Uống tiêu sầu à ?
    Tôi đáp:
    - Uống mừng cách mạng.
    Tôi hất đầu :
    - Mua mũ và dép râu ở đâu?
     Phan kim Thịnh nhún vai :
    - Ông về nhà uống rượu đi.  Nhớ đừng say sưa.  Sáng mai gặp nhau ở Trung tâm Văn Bút .
    - Tôi sợ khó gặp ông.
    -  Tại sao ?
    - Vì tôi sắp bị liệng vào biển máu,.
    - Ai bảo thế ?
    - Mỹ.
    - Mỹ cút rồi. Cách mạng đại xá, đại đại xá.  Tôi quả quyết không một nhà văn, nhà báo nào bị trả nợ máu cả.  Rồi Huy Cận sẽ đến tận nhà ông tìm ông.
    - Ông lấy tư cách gì mà quả quyết ?
    - A,. à... Khó nói lắm. Thôi, chia tay nhé!
   Phan kim Thịnh rảo bước.  Tôi ngơ ngác. Chưa bao giờ tôi đánh giá Phan kim Thịnh là một tên nằm vùng.  Trời ơi, chúng ta đã có Phan kim Thịnh nằm ở sở Nghiên cứu chính trị và Huỳnh văn Trọng  nằm ở dinh Độc lập ?


                                Chân dung một tay nằm vùng thượng thặng

    Vũ Hạnh là  môt tên nằm vùng bị cháy.  Vì cả nước đều rõ.  Chỉ riêng linh mục Thanh Lãng không thèm rõ, không thích rõ, nên ông ta mới cứu Vũ Hạnh ra khỏi Tổng nha cảnh sát quốc gia, cam kết với ông Nguyễn văn Thiệu và cho Vũ Hạnh làm việc tại Trung tâm Văn Bút VN, đường Đoàn thị Điểm.  Trước khi bị cháy, Vũ Hạnh hoạt động ra sao ?

     Nó  chỉ  viết truyện đường rừng, từ' Mùa xuân trên đỉnh non cao' đến' Lửa rừng'  toàn là truyện vô tội vạ.  Nó tinh quái, biết ngụy trang bằng cách miêu tả những nhân vật vô sản như hạng người bần tiện.  Chưa hề thấy Vũ Hạnh đề cao một nhân vật vô sản chính thống nào trong sách của nó cả.  Đi từng bước, Vũ Hạnh viết' Ngôi trường đi xuống' rồi' Con chó hào hùng' , nó hơi lộ văn chương hiện thực xã hội..., nhưng không mấy ai  chú ý.  Vì nó viết không hấp dẫn, ít người đọc nó.  Vũ Hạnh không có tài lôi cuốn độc giả.  Hà nội đã sai lầm sử dụng nó và tưởng nó thể thao túng văn nghệ Sài gòn.  Thất bại sáng tác, Hà nội chỉ thị Vũ Hạnh phê bình văn học.  Nó dùng tạp chí Bách khoa, phê bình văn nghệ với bút hiệu[cô] Phương Thảo.  Cô Phương Thảo dịch sách
' Người Việt cao quý'  của nhà văn Ý đại lợi.  Rõ ràng dụng ý đạo đức dân tộc của nó.  Nó đã thành công ngay khi nó phê bình một bà vợ ông chủ đồn điền ở Blao[Bảo lộc]  hám danh nhà văn.  Bà này[ tôi quên tên rồi] *xuất bản tập truyện ngắn.  Bất hạnh cho bà ta  có một truyện' thuổng'   nguyên con của Vũ Hạnh.  Cô Phương Thảo khám phá ra . Bà nhà văn chủ đồn điền đành ' cáo lỗi'.  Từ đó, văn học VN mất một tài năng. Vì bà nhà văn' đạo văn' không bao giờ viết nữa.  tất cả những bài phê bình văn nghệ của Vũ Hạnh đều đặt nặng vấn đề đạo đức văn chương, thứ đạo đức giả hình mác-xít.  Vũ Hạnh nhằm đối tượng mà phê bình.
-----
*  Thu Vân. (BT)

     Những năm 1965, 66, 67 là những năm cực thịnh của nhật báo Sống  và Chu Tử.  báo Sống chống cộng rất hỗn và ngoạn mục.  báo Sống nhiều độc giả nhất nước. [...]  [ Cấp trên] điên lên, chỉ thị cho Vũ Hạnh nhằm những điểm vô luân trong tiểu thuyết của Chu Tử mà đánh.  Vũ Hạnh đánh luôn Lê Xuyên về phương diện dâm đãng.  [...]  Là đụng vào... báo phiệt, đụng vào thần tượng, kết quả, Vũ Hạnh bị cháy, hết dở trò, kéo tho sự lộ hỉnh của [Nguyễn ngọc] Lương 
'thịt chó ' *  nằm ở đài phát thanh Sài gòn và 2 tờ báo thân cộng bị đóng cửa . 


 ----
  *   Sở dĩ, chàng ta có nick Lương thịt chó, bởi rất điệu nghệ' nấu và sơi mộc tồn 7  món '.   Sau 30-4 75, Nguyễn ngọc Lương là 1 trong 4 vị   cầm chịch  Hội văn nghệ tp. HCM .(  Vũ Hạnh, Thái Bạch , Thế Nguyên & Nguyễn ngọc Lương )
     Xuất thân  sĩ quan Quân đội nhân dân ( VNDCCH),  cán bộ địch hậu  vào Nam, làm nhân viên đài phát thanh Saigon, đứng tên chủ nhiệm tạp chí Tin Văn.  Vợ  chàng là em của vợ Ngô  Vân, nguyên chủ nhiệm nhật báo Tia sáng  ở Hà nội trước 1954, nhân viên sở Mỹ ở Saigon.  Chàng có một vỏ bọc rất kiên cố, hàng ngày viết bài rủa xả đối phương phát trên đài,   lại có bài' Đọc báo Văn nghệ Hànội ngay trong lòng địch'(?),  chẳng hạn vậy. 
  (BT)


                                 Thái Bạch: tên nằm vùng bị cháy ...

     Thái Bạch là tên nằm vùng bị cháy . Ít ai dám nghĩ  Thái Bạch nằm vùng, trừ ông tướng
[ Sáu Lèo].   Cảnh sát đặc biệt bắt nhốt Thái Bạch, chủ nhiệm báo Xây dựng là linh mục [ lại là  linh mục?] Nguyễn quang Lãm xin ông tướng [Sáu Lèo] thả Thái Bạch .   Ông tướng nể linh mục Lãm bèn thả Thái Bạch [thật].

     Ít ai dám nghĩ Thái Bạch nằm vùng.  Tại sao thế ?  Vì, vóc  dáng và diện mạo nó như con gà mái ướt.   Nó mặc quần ống thấp ống cao, môi dề ra, mắt lơ láo.  Nó 'chuyên trị ' ca dao miền Nam và luận cổ suy kim., Tôi làm việc chung với nó khá lâu ở tòa soạn Xây dựng mà cũng không biết nó nằm vùng.  Ngày nó bị bắt, tôi tưởng nó bị bắt oan.  Ngày nó được tha, tôi ngồi 8an ở quán Ngọc Hương, đường Gia Long, thấy nó thất thểu trên vỉa hè.
    Tôi gọi nó lại :
    - Thái Bạch !
    Nó vào quán.
   - Anh đi đâu vậy ?
   - Đi đòi tiền nhuận bút .
   - Ăn uống cái gì đã.
   - Tôi phải đi ngay, vì, nó thất hẹn 3 lần rồi, lần này báo trả, nhưng bắt đến đúng giờ.
   - Bao nhiêu ?
    - Có  8 trăm.
    Thái Bạch nghèo nàn  và thường tỏ ra hèn hạ,
    - Ngồi xuống ăn một đĩa bánh cuốn, rồi tôi tặng 1 ngàn.

     Thái Bạch  ngoan ngoãn ăn bánh cuốn, ngoan ngoãn nhận 1 ngàn.  Sau 3-4 một tuần lễ, văn nghệ sĩ phải đăng ký địa chỉ ở tòa đại sứ Đại Hàn, đường Nguyễn Du.  Tôi gặp Thái Bạch đeo súng lục, ngồi bàn giấy oai vệ lắm.  Nó đã quên đĩa bánh cuốn và ngàn bạc của tôi.  Nó không còn tỏ ra hèn hạ nữa.  Nó đã là cách mạng . bấy giờ tôi mới biết nó nằm vùng.

    Những thằng nằm vùng lõa lồ như Thế Nguyên, Lữ Phương, Nguyễn trọng Văn, không có gì đáng nguy hiểm cả.  Vì, chúng nò chỉ biết đi về một phía. Thằng nằm vùng tôi sắp kể, là thằng năm vùng thượng thặng.

                                     X... biểu tượng tay văn thám  giấu mặt 

     Nó  là Biểu Tượng  nằm vùng, nên, tôi không nêu đích danh.  Có thể, nó  vừa ăn phở với bạn ở California, vừa uống bia với bạn ở Stuttgart, vừa nhâm nhi cà phê với bạn ở Paris.  Cũng có thể, nó vừa phẫn  nộ, rất phẫn nộ chuyện bạn bị chụp mũ CS và xui bạn  nộp đơn kiện kẻ chụp mũ bạn.   Và, rất có thể, nó đang điều khiển một cơ sở truyền thông chửi [...] vung xích chó .  Tại sao kỳ vậy ? A, xin bạn nhớ giùm câu này' Cứu cánh biện minh cho phương tiện' . Đó là bí kíp... nằm vùng.

     Thằng  nằm vùng này  , ta tạm đặt tên nó là nó là Biểu Tượng , hành tung bí mật lắm.  Biểu Tượng không thèm biết trường Bộ binh Thủ đức, dù nó tốt nghiệp đại học.   Người ta mới  hiểu rằng nó làm việc cho CIA.  Hôm nay, ta gặp nó vào JUSPAO, ngày mai, ta gặp  nó lởn vởn trong sân USIS.    Khi nó tới Ấn quang, khi nó lui tới Việtnam quốc tự.  Buổi sáng nó ở báo đối lập, buổi chiều nó ở báo thân chính quyền. Nó quen với linh mục Hoàng Quỳnh, quen luôn thượng tọa Trí Quang. Sinh hoạt phát triển học đường, nó dính một tí.  Du ca nó dính một tí.  Phong trào bài trừ tham nhũng, nó dính một tí.  Nó giao du đủ mặt nghệ sĩ lớn, nhỏ, đủ ngành sáng tác, trình diễn.  Chẳng ai biết chỗ làm cố định của nó và lương bổng của nó.  Bề ngoài, nó sống giản dị, không mất lòng ai, không hề tham vọng làm lớn.   Nó thường ngồi đấu láo với Phạm xuân  Ẩn, Ngô công  Đức, Võ long Triều,và , cả Cao Dao, Chu Tử, Mặc Thu, Nguyễn mạnh Côn, Vũ Hạnh ...

    Biểu Tượng chống Mỹ, chống Cộng hơn bất cứ ai chống  Mỹ, chống Cộng.   Đạo đức của nó vú lên bắc đẩu.  Tinh thần dân tộc của nó nặng như Thái sơn.  Nó hoan hô tất cả những người chống Cộng quá khích, cổ võ mặt trận Kháng chiến Hoàng cơ Minh, khích lệ người quốc gia chụp mủ CS lên đầu người quốc gia, rồi xui kẻ bị chụp mũ kiện cáo.  Đòn kiện ép-phê mạnh.  Người quốc gia hết dám tố cáo CS.  Đòn chụp mũ cũng ép-phê mạnh, hai chữ CS bị vô hiệu hoá, riết rồi CS chính cống và quốc gia bị chụp mũ CS bình đẳng và hóa nhàm.   Biểu Tượng rất ngại chức vụ. Nó sợ chường mặt ! Nó khoái làm con bài chưa chia, con bài còn nằm trong bó bài bày bán ở tiệm chạp phô.   Nếu Biểu Tượng nuôi tham vọng thì tham vọng của nó là quy tụ các danh sĩ dưới trướng nó.   Nó sẽ ban phát cơ hội tiến thân, rồi đẩu danh sĩ vào quỹ đạo của nó.

   Như Thái Bạch  chỉ nói về ca dao miền Nam, chỉ luận cổ suy kim; như Vũ Hạnh chỉ viết truyện đường rừng, chỉ phê bình đạo đức văn chương; như Thế Nguyên chi đặt vấn đề lương thiện của người cầm bút, Biểu Tượng khoái viết về Nguyễn Du, Nguyễn Trãi, y hệt cộng sản  hăng say ca ngợi Nguyễn Trãi, Nguyễn Du, làm như là quốc gia không biết đến sự nghiệp văn chương của Nguyễn Du, Nguyễn Trãi.   Có kẻ nói :  CS bốc Nguyễn Trãi lên 9 từng mây, thiếu một điều quật mả Nguyễn Trãi, dựng  ngài đứng dậy, thấy tay trái ngài cầm Gia huấn ca, tay phải ngài cầm Lê-nin toàn tập !  Biểu Tượng ca ngợi Nguyễn Trãi, Nguyễn Du theo' chỉ đạo'...  Nó dân tộc quá. Ai bảo nó nằm vùng, nó sẽ kiện.  Hoặc nó lôi CIA ra hù .

    Này anh Biểu Tượng và các anh Biểu Tượng ?  Người quốc gia không mù, không điếc, không câm và không biết sợ hãi .[...]

     Chúng tôi cũng thế.  Sở dĩ tôi chưa đánh anh, vì anh chưa dở trò cụ thể.  vậy đó.  Anh đừng quên, chúng tôi đã nhận diện anh.
     []

    duyên anh
      [1934- Paris 1997]

-----
 This is Google's cache of http://music.vietfun.com/trview2:php?tap=7522&cat=15.   Itis a snapshot of the page as it appeared on 20 Apr. 2009 09:43:36 GMT.  The current page could have changed in the meantime .  Learn more

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét