Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012

thơ thế phong / cụm hoa tình yêu/ thi tập VII / xuất bản tại usa

thi tậpVII / cụm hoa tình yêu-
hội thơ tài tử  viếtnam hải ngoại  2002


                                                         THẾ PHONG
       
                               - tên thật : Đỗ Mạnh Tường
                                         - sinh ngày 10-7-1932 ( trong giấy tờ 1936) tại Yên Bái.
                                         -  khởi sự viết văn năm 1952. Truyện ngắn đầu tiên Đời Học Sinh
                                            ký hiệu Tương Huyền đăng trên nhật báo Tia Sáng ở Hà Nội ( 17-11-52)
                                        - truyện vừa đầu tiên in ơ Sài Gòn năm 1954 : Tình Sơn  Nữ.
                                         - tổng số có trên 50 tác phẩm đủ thể loại: thơ, truyện, phê bình, khảo luận
                                          và dịch thuật.
                                        - đã có nhiều tác phẩm chuyển dịch sang Anh và Pháp ngữ.
                                        - hiện sống  tại Sài Gòn .


                               CHO THUÊ NGUYỄN DU
                               gửi Lữ Hồ

                               Thắt  nút cà vạt  cổ cồn  không thấy ghét bám phía sau
                                lên giọng thầy giảng văn chương khỏi mang tiếng học trò
                                mang sự lúng túng đền bù thuốc lá châm liên miên
                                chưa nghiện thuốc nặng sao phà hơi qua lỗ mũi
                                bảo đảm vợ con trưa chiều áo cơm lên giọng
                                gõ mặt bàn tiếng văn chương Nguyễn Du
                                ba trăm năm chưa hết -   còn ai khóc Tố Như ?
                                có chăng phường bất tài ám ảnh mượn danh tràn
                                thi nhân ngày xưa hẳn mặc toàn áo gấm ?
                                túi đầy tiền rủng rỉnh tay nào với thi nhân ?
                                tôi không còn hứng cảm thông Kim Vân Kiều
                                tôi nhổ bọt vào mặt tôi chót khen thi hào
                                lời khen tặng mười năm ròng không đổi mới
                                ba ngàn câu thơ chưa làm tôi xúc động
                                họa chăng đôi ba câu tả thật đời  lãng ạmn
                                dăm ba điều  kinh nghiệm của lần trao ái tình
                                một vài cảnh đẹp nước chảy qua cầu tiết Thanh Minh
                                mua gương Từ Hải vì ai mà lơ láo triều đình ?
                                một lần ẩn  mặt Hồng Lĩnh tìm vần thơ ẩn chìm
                                và như thế đủ rồi : Nguyễn Du, một ngồi thi sĩ
                                phủ nhận lịch sử văn chương chiều dài thơ muôn năm.

                                Tôi khinh tôi  ra mặt cứ khen tràn cổ nhân
                                 tôi phỉ nhổ mặt tôi thực sự phê bình Kiều danh tiếng
                                 văn học sử này tôi sổ toẹt thi hào vỏ
                                 đại diện một góc cạnh cỏn con nhìn đời nho nhỏ
                                 cả tên làm thơ quan lại nịnh bợ danh tướng công
                                 mong danh tiếng mình mãi gắn bó cùng non sông
                                 ca tụng  cái đẹp vẻ hay nhà trường đổi đồng tiền

                                 Tôi hi vọng học trò không bằng lòng lời khen giảng
                                 áo cổ cồn thôi vòng cổ tôi đấm bóng tôi gương soi
                                 Cho thuê Nguyễn Du thật cần thiết không cần đòi bồi thường .

                                                CỤM HOA TÌNH YÊU 370-371 


                                            VƯƠNG MIỆN CỦA ĐỜI 
                                  gửi Đỗ Mai A 

                                  Những đêm  sao moc bừng -  đêm thứ bảy
                                  anh vào phố tìm mua áo bông mầu 
                                  không sao có mầu áo anh tìm
                                  tím hoàng hôn tắt vội - đường chiều em về heo hút gió
                                  đời quá anh đưa em vào  quán
                                  chúng mình bo vơ - ghế trống quá  -hàng ba
                                  đôi lứa đôi thiên hạ chen đua
                                  xương còn lại chất đầy trong bàn tiệc
                                  kiếp ăn mày nạng chống gầy lũ lượt
                                  tay loang lổ ghẻ tàu miệng run đôi môi
                                  xin lại miếng ăn thừa -   cặn cốc đá nước tan
                                  - đời còn nhiều hứa hẹn, gặm xương thừa gầm cầu, lề phố vắng

                                  Những  đêm sao mọc bừng -  đêm thứ bảy
                                  anh thôi vào phố không nhìn ăn mày
                                  không sao có màu sáng anh tìm mua
                                  vương miện đầy sương hoa
                                  đợi chờ bao giờ phủ lên đầu  mọi người một sớm ?
                                  đời chán quá - anh đưa em vào phố.

                                  Chúng mình bơ vơ quá - ghé trống quá hàng hai
                                   ăn mày nô lệ miếng ăn thừa
                                   chúng mình cúi gầm ăn sao không ngẩng mặt ?

                                                      CỤM HOA TÌNH YÊU 372
                        

                                  BỨC TƯỜNG TRĂM TUỔI

                                 Nhớ ngày xưa còn nhỏ
                                 mỗi lần tôi hắt hơi một lần
                                 mỗi lần mẹ tôi nhắc sau sống lâu trăm tuổi
                                 ba mươi mất năm có lần định tâm từ biệt sống
                                 hình ảnh mẹ hiền về trách móc tôi hèn
                                 chắc quá rồi không phải mẹ tôi đặt tên
                                 nhưng người bảo tôi là  bức tường  có gạch vôi vữa
                                 làm bằng bàn tay thợ nề  tường  dựng thẳng băng 
                                 bức tường nào che ngăn màn tuyn
                                 của gió lộng đôi tình nhân chăn gối ?
                                 bức tường  nào hiu hắt  ngoài nghĩa trang trắng
                                 ru linh hồn  nghỉ giấc bình thường ngàn năm

                                 Nhưng tôi buồn nghĩ mang tên Tường
                                 mẹ tôi chết đi  không được nằm ngoài nghĩa trang
                                 có bức Tường nào mẹ tôi  đặt tên cho từ ngày thuở nhỏ
                                 nghĩa trang bốn bề gió thổi
                                 linh hồn  người sao không rét mướt được mùa đông ?
                                 con về Nam xa mẹ hiền mười năm
                                 thêm bức tường ba nước thế giới cách ngăn
                                 tôi không muốn là  bức tường  ô nhục
                                 chia cách biết bao hào hố ngăn sông
                                 như bức tường nào ù lì khổ nhục linh hồn tự do
                                 Việtnam chúng tôi có Hỏa Lò, Khám Lớn, Sơn La, Lao Bảo ...
                                 gia đình tôi người anh nằm ngoài đồng trống không
                                 ngóc đầu lên tường dây điện thép gai mất mạng 
                                 hai mươi tuổi đời còn trẻ bảy lần lao tù
                                 đời no ấm hôm nay ai tôi cho hình hài tôi
                                 non sông  gọi là Việtnam này thôi hờn tủi
                                 hỡi anh  hồn người cách mạng thế giới
                                 cùng tôi khóc đời anh cách mạng Việtnam
                                 cùng mười ba chiến sĩ gởi xương tàn Yên Bái
                                 ba mươi hai năm ai lớn lên quên nhớ các anh !

                                 Bây giờ tôi lớn lên 
                                 mỗi lần hắt hơi một lần
                                 không còn ai nhắc sống lâu trăm tuổi
                                 đừng cho tôi làm bức tường trăm tuổi nhọc nhằn
                                 cản đường đi gió thổi
                                 cản đường đi anh hùng tiến tới
                                 cho tôi gió mát thổi lùa mổ hôi mệt nhọc 
                                 một tháng không mưa một lần trăng sáng
                                 Gió là tôi đường đi thênh thang
                                 phá ngục tù nô lệ bức tường ô trọc
                                 tôi là Gió thổi - đường xây dựng mới tô xong 

                                  Nhớ ngày xưa
                                  thời còn nhỏ dại
                                  nhớ hay  không nhớ thời còn nhỏ tuổi
                                  bao giờ cũng mong gió bão thổi về
                                  bức tường ngục tù đổ
                                  nhà cửa mới xây lên ...

                                    CỤM HOA TÌNH YÊU  373- 374

                                         
                                             thơ THẾ PHONG.

nguồn:  thi tập vii / cụm hoa tình yêu  / Hội thơ tài tử Việtnam hải ngoại xuất bản- U.S.A 2001.

       
                                   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét