Lời dẫn:
Lữ Quốc Văn - bút danh Nguyễn Thế Văn ( 1934- ) -vai em thúc bá nhà gia phả học Dã Lan-Nguyễn Đức Dụ. Tình cờ gặp một bạn lạ mặt tại nhà Dã Lan năm 1992- chủ nhà giới thiệu đây là một cựu hiệu trưởng Trung học tư thục ở Biên Hòa, anh em thúc bá , từng có bài viết đăng ở tạp chí "Trình bầy "trước giải phóng : ".. hai người làm quen nhau đi, tứ hải giai huynh đệ mà !", ông Dụ kết thúc. Vậy quen nhau, sau biết thêm Lữ Quốc Văn còn là bạn thân Nguyễn Khắc Ngữ, tác giả" Mẫu hệ Chàm". Tôi quen Ngữ từ "Đàm trường viễn kiến / chủ soái Nguyễn Đức Quỳnh " - một sa-lông văn chương đủ mặt văn nhân, thi sĩ trẻ , sau này trở thành " tay tổ văn nghệ miền
Nam " ( Phan Nghị) . Đúng là " tứ hải giai huynh đệ " thật ! Thế Văn đọc" Nửa đường đi xuống" từ 1959, trong tập truyện, tôi nhắc chuyện cô Minh, con gái ông Chánh Thóc - vợ một người bạn từng nuôi khi tôi" không chốn dung thân". Thế Văn tâm đắc chuyện này, bởi cô Minh trong truyện, có lần được hứa gả cho anh ( thân sinh Thế Văn và ông Chánh Thóc nằm dài cùng " phì phò" " thở khói nàng Tiên nâu" - cao hứng hứa làm thông gia) .
Trả lời sắc vóc cô Minh sau khi lập gia đình , vẫn đẹp như ca dao " gái một con trông mòn con mắt", mình giây, ' khô chân gân mặt đắt tiền cũng mua" - bây giò nàng ở đâu, Bến Hải hay Cà Mâu , Bên Này Cầu Biên Giới hay Bên Kia Nửa Trái Địa Cầu xa !
Một buổi sáng, ngồi trong một quán S. H. - tôi - ngồi bên lề tán thưởng " nụ cười rúc rích mấy cháu mơn mởn xinh , đẹp rợn tơ hồng" - thì THẰNG TO ĐẦU bỗng im bặt - lấy bài thơ đưa tôi - mời bạn cùng đọc bài thơ ấy đề tặng THẰNG PHẢI GIÓ " người gặp tình cờ sau 32 năm". Là vậy !
Gửi Thếphong- người gặp tình cờ sau 32 năm.
thơ LỮ QUỐC VĂN.
Mời anh cạn hết ly đen nhỏ
Mặc chút đắng cay đọng bờ môi.
Mộng vàng xênh xang xin rũ bỏ
Mà thương tháng ngày lặng lẽ trôi !
Sáng nay mặt trời vào tuổi đỏ
Mây cùng trời xanh vắt ngang mày
Lá lại vừa rơi trên vạt cỏ
Hạt sương mỏng manh đọng bàn tay.
Nếu anh chợt nhớ mà bâng khuâng
Bạn bè cánh rủ theo nhau mãi
Hồ cá còn trơ bóng lăng quăng
Mình hỏi chuyện mình, mặc trăng xoãi !
Sao người lại quên sắc đỏ ươm?
Mắt biếc có đủ dìm ngươi chết ?
Mày liễu cong dài như lưỡi gươm !
Tri kỷ mà em - Sao còn hết ?!
Ngươi có lịm người bên lá nhỏ
Ta ở tít xa cũng xôn xao
Nắng chiều vừa khuất, vừng trăng tỏ
Đep rợn tơ hồng mê cung sao ?
Ảo ảnh đâu rồi ? Ảnh ảo bay xa
Mắt chợt vô hồn như bãi tha ma !
Tưởng gọi thu về- đông lạnh đến
Phách sõng. Đàn ngưng - Bặt tiếng ca.
[]
2011
LỮ QUỐC VĂN.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét